Thường thường các bài giảng ở Pháp Vân thì nó hơi thiên về nội tâm. Hôm nay cũng vậy, Sư phụ cũng phân tích, chia sẻ một cái tâm lý là kiên định lập trường và lỳ lợm ngang bướng. Vì hai cái tâm lý này nó rất là giống nhau, nhìn nó rất giống nhau Nhưng
Thường thường các bài giảng ở Pháp Vân thì nó hơi thiên về nội tâm. Hôm nay cũng vậy, Sư phụ cũng phân tích, chia sẻ một cái tâm lý là kiên định lập trường và lỳ lợm ngang bướng. Vì hai cái tâm lý này nó rất là giống nhau, nhìn nó rất giống nhau Nhưng mà hễ ta đi đúng thì ta được gọi là một người kiên định về lập trường; nhưng hễ ta sai thì ta bị phê bình là lỳ lợm ngang bướng. Nhưng mà hễ ta đi đúng thì ta được gọi là một người kiên định về lập trường; nhưng hễ ta sai thì ta bị phê bình là lỳ lợm ngang bướng. Ở đây ai thấy mình là lỳ lợm ngang bướng? Cả đạo tràng ta vậy chỉ có 4 người giơ tay thôi, còn bao nhiêu ngoan hết rồi.
Thôi, cám ơn vậy. Thế nào là lỳ lợm ngang bướng và thế nào là kiên định lập trường? Hai cái này rất là giống nhau. Tức là cả hai đều giống nhau ở một điều là giữ chặt quan điểm của mình, đúng không ạ? Giữ chặt, giữ kỹ quan điểm của mình. Nhưng khi cái quan điểm lập trường của ta nó là thuộc về một điều có chính nghĩa, có đạo đức, có lẽ phải của đạo đức thì ta được gọi là người kiên định lập trường. Còn khi mà cái quan điểm của ta là một quan điểm ích kỷ cá nhân sai quấy, mà ta khăng khăng giữ cho bằng được thì ta được gọi là một người lỳ lợm ngang bướng. Cả hai, nhưng mà cái tính cách giữ chặt cái quan điểm của mình giống hệt nhau.
Và dĩ nhiên nó cũng sẽ đưa cho chúng ta đi hai con đường khác nhau. Nếu mà một người kiên định lập trường với cái lẽ phải, với đạo lý, với lý tưởng Và dĩ nhiên nó cũng sẽ đưa cho chúng ta đi hai con đường khác nhau. Nếu mà một người kiên định lập trường với cái lẽ phải, với đạo lý, với lý tưởng mà kiên định lập trường, dù có bao nhiêu sóng gió, khó khăn, vất vả, hao tốn cũng không thay đổi. Thì sau này cái quả phúc của người đó là cực kỳ bền bỉ, lâu dài. mà kiên định lập trường, dù có bao nhiêu sóng gió, khó khăn, vất vả, hao tốn cũng không thay đổi. Thì sau này cái quả phúc của người đó là cực kỳ bền bỉ, lâu dài.
Cái cực kỳ bền bỉ, lâu dài nghĩa là sao? Ở đây nó bước qua khái niệm ở một cõi giới khác Ví dụ như ở trong một kiếp này, Ở đây nó bước qua khái niệm ở một cõi giới khác Ví dụ như ở trong một kiếp này, ta giữ được cái quan điểm, lập trường, một kiếp mình chỉ có mấy mươi năm thôi. Nhưng cái quan điểm mà ta giữ chặt đó là một đạo lý đúng, một lý tưởng đẹp, ta giữ được cái quan điểm, lập trường, một kiếp mình chỉ có mấy mươi năm thôi. Nhưng cái quan điểm mà ta giữ chặt đó là một đạo lý đúng, một lý tưởng đẹp, thì khi ta bỏ cái thân này ta về cõi trời vài nghìn năm. Đó, mấy mươi năm nó sẽ biến thành vài nghìn năm liền vì cái sự kiên định của ta, giữ chặt của ta. Đó, mấy mươi năm nó sẽ biến thành vài nghìn năm liền vì cái sự kiên định của ta, giữ chặt của ta.
Thì ngược lại cũng vậy, nếu chúng ta lỳ lợm ngang bướng giữ cái quan điểm sai, mà trong cái quan điểm sai đó nó cũng có gây tổn hại, đau khổ cho người khác, nó gây bất an cho người khác. Thì ngược lại cũng vậy, nếu chúng ta lỳ lợm ngang bướng giữ cái quan điểm sai, mà trong cái quan điểm sai đó nó cũng có gây tổn hại, đau khổ cho người khác, nó gây bất an cho người khác. Thì đến khi ta bỏ cái thân này, cái lỳ lợm đó nó cũng trở thành một cái đau khổ dai dẳng trong địa ngục. Đau khổ dai dẳng trong địa ngục. Mà cái đau khổ dai dẳng trong địa ngục là bao lâu? Đau khổ dai dẳng trong địa ngục. Mà cái đau khổ dai dẳng trong địa ngục là bao lâu? Cũng mấy nghìn năm, mấy nghìn năm Mà cái đau khổ dai dẳng trong địa ngục là bao lâu? Cũng mấy nghìn năm, mấy nghìn năm mà lúc nào cũng đau đớn thì cái cảm giác của nó như là mấy triệu năm.
Mấy triệu năm. mà lúc nào cũng đau đớn thì cái cảm giác của nó như là mấy triệu năm.. Mấy triệu năm.. Giống như bây giờ vậy,. ta có cái chuyện gì vui, ta ngồi nói chuyện với nhau một tiếng đồng hồ đi qua rất là nhanh không hay.. Nhưng nếu mà tay ta bị một cái vết thương đau, thì chỉ đau chừng 5 phút thôi. ta đã thấy cảm giác như là cả tháng trời. Nhưng nếu mà tay ta bị một cái vết thương đau, thì chỉ đau chừng 5 phút thôi. ta đã thấy cảm giác như là cả tháng trời.. Nên cũng là mấy nghìn năm phải thọ cái quả báo dưới địa ngục,. nhưng cái sự đau đớn dưới địa ngục làm cho ta cảm giác là mấy triệu năm, Nên cũng là mấy nghìn năm phải thọ cái quả báo dưới địa ngục,. nhưng cái sự đau đớn dưới địa ngục làm cho ta cảm giác là mấy triệu năm,. cái nỗi khổ nó dồn dập. nhưng cái sự đau đớn dưới địa ngục làm cho ta cảm giác là mấy triệu năm,.
Cái nỗi khổ nó dồn dập.. Mà cái nỗi khổ, nỗi đau ở địa ngục là như thế nào?. Thì điều này Đức Phật diễn tả trong bài kinh Hiền Ngu. Mà cái nỗi khổ, nỗi đau ở địa ngục là như thế nào?. Thì điều này Đức Phật diễn tả trong bài kinh Hiền Ngu.. Ta sẽ đón chờ xem tập Đỉnh Núi Tuyết thứ 41 ta sẽ thấy,. Tập 41 sẽ có cái phần lý giải về cái nỗi khổ trong địa ngục,. rất là thê thảm.. Khi mà Đức Phật kể rồi, ai cũng sợ kinh hồn cái khổ của địa ngục, sợ tái mặt luôn, vậy đó.. Giờ ta trở lại thế này, Khi mà Đức Phật kể rồi, ai cũng sợ kinh hồn cái khổ của địa ngục, sợ tái mặt luôn, vậy đó.. Giờ ta trở lại thế này,. ví dụ như bây giờ một người chiến sĩ. đi chiến đấu để bảo vệ non sông, ví dụ như bây giờ một người chiến sĩ. đi chiến đấu để bảo vệ non sông,. lúc đó quê hương mình bị xâm lược, nhân dân bị đau khổ, bị kẻ giặc nó hành hạ đau đớn đi chiến đấu để bảo vệ non sông,.
Lúc đó quê hương mình bị xâm lược, nhân dân bị đau khổ, bị kẻ giặc nó hành hạ đau đớn. Thì đi chiến đấu để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ đồng bào lúc đó quê hương mình bị xâm lược, nhân dân bị đau khổ, bị kẻ giặc nó hành hạ đau đớn…. Thì đi chiến đấu để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ đồng bào. Thì khi đi chiến đấu với giặc như vậy, cái cực cái khổ là không thể tưởng tượng, Thì đi chiến đấu để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ đồng bào. Thì khi đi chiến đấu với giặc như vậy, cái cực cái khổ là không thể tưởng tượng,. không thể tưởng tượng được, cái sống, cái chết là không thể tưởng tượng, rồi có khi phải bị thương, có người chết luôn nữa, Thì khi đi chiến đấu với giặc như vậy, cái cực cái khổ là không thể tưởng tượng,. không thể tưởng tượng được, cái sống, cái chết là không thể tưởng tượng, rồi có khi phải bị thương, có người chết luôn nữa,.
Có người bị giặc giết mất. không thể tưởng tượng được, cái sống, cái chết là không thể tưởng tượng, rồi có khi phải bị thương, có người chết luôn nữa, có người bị giặc giết mất. Nhưng có khi không giết thì có khi bị thương, có khi phải bị đói, mà cái sự cực khổ trèo đèo, lội suối, ngâm nước, ngày nắng đêm sương là đủ thứ cực khổ. Nhưng có khi không giết thì có khi bị thương, có khi phải bị đói, mà cái sự cực khổ trèo đèo, lội suối, ngâm nước, ngày nắng đêm sương là đủ thứ cực khổ. Nhưng lòng không thay đổi bởi vì cái gì? mà cái sự cực khổ trèo đèo, lội suối, ngâm nước, ngày nắng đêm sương là đủ thứ cực khổ.
Nhưng lòng không thay đổi bởi vì cái gì? Vì lý tưởng, vì lý tưởng cao đẹp yêu đất nước, yêu quê hương. Thì cái mà kiên trì giữ gìn cái quan điểm, giữ gìn cái lý tưởng mình bằng hành động thực sự, bằng cả cái cuộc sống mình thực sự, thì nó thành một cái quả phúc rất là xứng đáng. Đó là điều đương nhiên. Giờ đây Thầy hơi lạm dụng nói qua chính trị một chút, Đó là điều đương nhiên. Giờ đây Thầy hơi lạm dụng nói qua chính trị một chút, chớ đúng ra nói Pháp mà nói chính trị nhiều quá nó cũng kỳ. Giờ đây Thầy hơi lạm dụng nói qua chính trị một chút, chớ đúng ra nói Pháp mà nói chính trị nhiều quá nó cũng kỳ.
Nhưng cho Sư phụ nói hơi qua chính trị một chút. chớ đúng ra nói Pháp mà nói chính trị nhiều quá nó cũng kỳ. Nhưng cho Sư phụ nói hơi qua chính trị một chút. Ví dụ như có nhiều người họ đòi phải nhiều đảng để mà thay cái sự lãnh đạo. Nhưng mà nó khổ cái này, phải nhiều đảng để mà thay cái sự lãnh đạo. Nhưng mà nó khổ cái này, là bây giờ có một cái đảng mới lên, Nhưng mà nó khổ cái này, là bây giờ có một cái đảng mới lên, họ chưa từng có cái công lao, khổ đau, vất vả cái gì đối với đất nước này cả. là bây giờ có một cái đảng mới lên, họ chưa từng có cái công lao, khổ đau, vất vả cái gì đối với đất nước này cả.
Bỗng nhiên họ nhờ cái miệng họ nói rồi họ đứng lên họ giành quyền, giành phiếu bầu. Đó là một điều không công bằng trong thế giới này. Nói bây giờ nói ai có công với đất nước thì người đó buộc phải là người lãnh đạo đất nước, đó là sự công bằng. Nên cái người nào mà đã vực dậy đất nước từ nô lệ, từ nghèo đói, từ chiến tranh, thì chỉ có người đó thôi mới là người xứng đáng để tiếp tục lãnh đạo đất nước này. Nên cái người nào mà đã vực dậy đất nước từ nô lệ, từ nghèo đói, từ chiến tranh, thì chỉ có người đó thôi mới là người xứng đáng để tiếp tục lãnh đạo đất nước này. Đó là cái công bằng của nhân quả, ta không thể làm khác đi được. thì chỉ có người đó thôi mới là người xứng đáng để tiếp tục lãnh đạo đất nước này.
Đó là cái công bằng của nhân quả, ta không thể làm khác đi được. Cho nên ai nói gì nói kệ người ta, mình phải hiểu đây là một sự công bằng của trời đất, cứ như vậy. Đó là cái công bằng của nhân quả, ta không thể làm khác đi được. Cho nên ai nói gì nói kệ người ta, mình phải hiểu đây là một sự công bằng của trời đất, cứ như vậy. Bây giờ nói qua cái việc khác, ví dụ như bây giờ vậy, có một người nghèo ăn bữa có bữa không, cũng không phải là lành lặn lắm. Nhưng đến khi hiểu được đạo mới biết rằng là cái khổ của mình ngày hôm nay ăn bữa có bữa không, cũng không phải là lành lặn lắm. Nhưng đến khi hiểu được đạo mới biết rằng là cái khổ của mình ngày hôm nay chắc hẳn là do kiếp trước mình cũng có cái sai lầm gì.
Cái sai lầm này hoặc là mình bủn xỉn, bỏn xẻn, đã không biết giúp đỡ người khác. chắc hẳn là do kiếp trước mình cũng có cái sai lầm gì. Cái sai lầm này hoặc là mình bủn xỉn, bỏn xẻn, đã không biết giúp đỡ người khác. Hai là mình đã có cái sai lầm là mình phá hoại tài sản của người khác trong lúc giận dữ. Cái sai lầm này hoặc là mình bủn xỉn, bỏn xẻn, đã không biết giúp đỡ người khác. Hai là mình đã có cái sai lầm là mình phá hoại tài sản của người khác trong lúc giận dữ. Ví dụ như mình bỏn xẻn, không giúp ai thì kiếp này mình cũng sẽ nghèo. Nhưng mà nếu trường hợp không phải là mình bỏn xẻn, nhưng mình đi phá hoại tài sản của người khác trong một cơn giận dữ. Ví dụ như mình bỏn xẻn, không giúp ai thì kiếp này mình cũng sẽ nghèo.
Nhưng mà nếu trường hợp không phải là mình bỏn xẻn, nhưng mình đi phá hoại tài sản của người khác trong một cơn giận dữ. Ví dụ như người ta trồng cây, người ta sắp sửa ăn trái, ban đêm mình giận người ta quá đi chặt sạch hết. Nhưng mà nếu trường hợp không phải là mình bỏn xẻn, nhưng mình đi phá hoại tài sản của người khác trong một cơn giận dữ. Ví dụ như người ta trồng cây, người ta sắp sửa ăn trái, ban đêm mình giận người ta quá đi chặt sạch hết. Có không? Báo đăng lâu lâu đó, thấy rất là tội mấy cái người đó. Ví dụ như người ta trồng cây, người ta sắp sửa ăn trái, ban đêm mình giận người ta quá đi chặt sạch hết.
Có không? Báo đăng lâu lâu đó, thấy rất là tội mấy cái người đó. Đầu tiên là tội cái người bị chặt hết cái cây trồng, trồng mấy năm nó sắp ra trái rồi ban đêm ai chặt lén mất tiêu, thì cũng giận nhau mà chặt, Có không? Báo đăng lâu lâu đó, thấy rất là tội mấy cái người đó. Đầu tiên là tội cái người bị chặt hết cái cây trồng, trồng mấy năm nó sắp ra trái rồi ban đêm ai chặt lén mất tiêu, thì cũng giận nhau mà chặt, chặt cây thì đâu có được cái gì đâu, đâu có lấy được cái gì đâu. Đầu tiên là tội cái người bị chặt hết cái cây trồng, trồng mấy năm nó sắp ra trái rồi ban đêm ai chặt lén mất tiêu, thì cũng giận nhau mà chặt, chặt cây thì đâu có được cái gì đâu, đâu có lấy được cái gì đâu.
Nhưng mà tội cái thứ hai là cái người chặt cây. chặt cây thì đâu có được cái gì đâu, đâu có lấy được cái gì đâu. Nhưng mà tội cái thứ hai là cái người chặt cây. Cái người bị chặt thì có thể họ sẽ khổ vài năm, vốn liếng đổ vào đó không lấy được, như vậy. Cái người bị chặt thì có thể họ sẽ khổ vài năm, vốn liếng đổ vào đó không lấy được, như vậy. Nhưng mà cái người chặt cây, thì xin thưa, khổ vài kiếp, chớ không phải vài năm, cái người bị chặt khổ vài năm thôi. Nhưng mà cái người chặt cây, thì xin thưa, khổ vài kiếp, chớ không phải vài năm, cái người bị chặt khổ vài năm thôi. Vay mượn trồng lại được, nhưng cái người mà chặt cây người ta rồi thì bảo đảm phải nghèo khó vài kiếp. chớ không phải vài năm, cái người bị chặt khổ vài năm thôi.
Vay mượn trồng lại được, nhưng cái người mà chặt cây người ta rồi thì bảo đảm phải nghèo khó vài kiếp.. Nên hôm nay ta bị nghèo thì chắc hẳn ta có cái sai lầm gì trong quá khứ, hoặc là bỏn xẻn. Vay mượn trồng lại được, nhưng cái người mà chặt cây người ta rồi thì bảo đảm phải nghèo khó vài kiếp.. Nên hôm nay ta bị nghèo thì chắc hẳn ta có cái sai lầm gì trong quá khứ, hoặc là bỏn xẻn.. nhưng mà nếu bỏn xẻn thì kiếp này tiếp tục bỏn xẻn, Nên hôm nay ta bị nghèo thì chắc hẳn ta có cái sai lầm gì trong quá khứ, hoặc là bỏn xẻn.. nhưng mà nếu bỏn xẻn thì kiếp này tiếp tục bỏn xẻn,. kiếp này ta sẽ thấy rằng trong cái tâm của mình nhưng mà nếu bỏn xẻn thì kiếp này tiếp tục bỏn xẻn,. kiếp này ta sẽ thấy rằng trong cái tâm của mình. vẫn còn cái khuynh hướng ích kỷ, hà tiện, ít có giúp đỡ ai. kiếp này ta sẽ thấy rằng trong cái tâm của mình.
Vẫn còn cái khuynh hướng ích kỷ, hà tiện, ít có giúp đỡ ai. Còn nếu thấy mình nghèo nhưng mình nhìn trong tâm mình không hề có bỏn xẻn, Tức là mình là người vẫn hào phóng nhưng mà cứ nghèo. Còn nếu thấy mình nghèo nhưng mình nhìn trong tâm mình không hề có bỏn xẻn, Tức là mình là người vẫn hào phóng nhưng mà cứ nghèo. Thì cái này là không phải nghèo do bỏn xẻn, mà nghèo do cái gì? Tức là mình là người vẫn hào phóng nhưng mà cứ nghèo. Thì cái này là không phải nghèo do bỏn xẻn, mà nghèo do cái gì? Lúc giận đã phá tài sản của ai nên bây giờ bị nghèo, nghèo vô lý. Thì cái này là không phải nghèo do bỏn xẻn, mà nghèo do cái gì? Lúc giận đã phá tài sản của ai nên bây giờ bị nghèo, nghèo vô lý.
Nhưng mà đã quả báo nghèo thì phải ráng mà chịu nghèo chớ không biết làm sao được. Lúc giận đã phá tài sản của ai nên bây giờ bị nghèo, nghèo vô lý. Nhưng mà đã quả báo nghèo thì phải ráng mà chịu nghèo chớ không biết làm sao được. Bây giờ biết, hiểu nhân quả rồi mới chuyển cái nghiệp đó bằng cái cách gì? Nhưng mà đã quả báo nghèo thì phải ráng mà chịu nghèo chớ không biết làm sao được. Bây giờ biết, hiểu nhân quả rồi mới chuyển cái nghiệp đó bằng cái cách gì? Thề suốt cuộc đời này là sống vị tha, hy sinh, giúp đỡ người khác. Bây giờ biết, hiểu nhân quả rồi mới chuyển cái nghiệp đó bằng cái cách gì? Thề suốt cuộc đời này là sống vị tha, hy sinh, giúp đỡ người khác.
Nhưng mà nghèo lấy đâu mà vị tha, hy sinh, giúp đỡ người khác? Thề suốt cuộc đời này là sống vị tha, hy sinh, giúp đỡ người khác. Nhưng mà nghèo lấy đâu mà vị tha, hy sinh, giúp đỡ người khác? đang nghèo mà. Nhưng mà nghèo lấy đâu mà vị tha, hy sinh, giúp đỡ người khác? đang nghèo mà. Thì đây mới là một cái câu trả lời đáng quí, nghèo vẫn cố gắng làm phước, đó mới là người kiên định lập trường. Thì đây mới là một cái câu trả lời đáng quí, nghèo vẫn cố gắng làm phước, đó mới là người kiên định lập trường. Còn cái người mà thấy mình nghèo, chạy ăn bữa đói, bữa no, bữa có, bữa không. Rồi nghe giảng về luật nhân quả, nghe giảng về Phật Pháp. Còn cái người mà thấy mình nghèo, chạy ăn bữa đói, bữa no, bữa có, bữa không.
Rồi nghe giảng về luật nhân quả, nghe giảng về Phật Pháp. Rồi mọi người khuyên: Ồ, chị nghèo quá, thôi chị ráng làm phước, Rồi nghe giảng về luật nhân quả, nghe giảng về Phật Pháp. Rồi mọi người khuyên: Ồ, chị nghèo quá, thôi chị ráng làm phước, Nói tôi cơm chưa có ăn mà lấy gì làm phước? Rồi mọi người khuyên: Ồ, chị nghèo quá, thôi chị ráng làm phước, Nói tôi cơm chưa có ăn mà lấy gì làm phước? Cho nên thôi, chừng nào giàu rồi tôi tính chuyện làm phước sau, bây giờ lo kiếm ăn cái đã. Nói tôi cơm chưa có ăn mà lấy gì làm phước? Cho nên thôi, chừng nào giàu rồi tôi tính chuyện làm phước sau, bây giờ lo kiếm ăn cái đã.
Thì người như vậy làm sao? Cho nên thôi, chừng nào giàu rồi tôi tính chuyện làm phước sau, bây giờ lo kiếm ăn cái đã. Thì người như vậy làm sao? Không thay đổi được, không chuyển nghiệp được, cuộc đời không có khác đi được. Thì người như vậy làm sao? Không thay đổi được, không chuyển nghiệp được, cuộc đời không có khác đi được. Còn cái người mà hiểu đạo rồi, hiểu lỗi của mình rồi, chấp nhận. Không thay đổi được, không chuyển nghiệp được, cuộc đời không có khác đi được. Còn cái người mà hiểu đạo rồi, hiểu lỗi của mình rồi, chấp nhận. Trong cái nghèo khổ này quyết làm phước, Còn cái người mà hiểu đạo rồi, hiểu lỗi của mình rồi, chấp nhận.
Trong cái nghèo khổ này quyết làm phước, Mà đã dùng cái chữ quyết rồi thì việc làm phước này có dễ không? Trong cái nghèo khổ này quyết làm phước, Mà đã dùng cái chữ quyết rồi thì việc làm phước này có dễ không? Dễ không? Không dễ chút nào. Người giàu làm phước rất dễ, Dễ không? Không dễ chút nào. Người giàu làm phước rất dễ, muốn giúp ai cái gì, muốn cho ai cái gì, chớp nhoáng quyết định liền, làm ngay, Người giàu làm phước rất dễ, muốn giúp ai cái gì, muốn cho ai cái gì, chớp nhoáng quyết định liền, làm ngay, không có phải phân vân. Nhưng cái người nghèo muốn làm phước rồi đủ thứ điều khó, không có phải phân vân.
Nhưng cái người nghèo muốn làm phước rồi đủ thứ điều khó, trong lòng muốn làm không có kiếm đâu ra tiền, không kiếm đâu ra thời gian. Nhưng cái người nghèo muốn làm phước rồi đủ thứ điều khó, trong lòng muốn làm không có kiếm đâu ra tiền, không kiếm đâu ra thời gian. Không kiếm được thì cứ ráng mà kiếm, trong lòng muốn làm không có kiếm đâu ra tiền, không kiếm đâu ra thời gian. Không kiếm được thì cứ ráng mà kiếm, cũng phải ráng mà kiếm, phải kiên trì, quyết tâm khắc phục, Không kiếm được thì cứ ráng mà kiếm, cũng phải ráng mà kiếm, phải kiên trì, quyết tâm khắc phục, chia sẻ một ít thời gian, một ít sở hữu cái gì của mình để giúp cho người khác, cũng chẳng giúp ai được nhiều. cũng phải ráng mà kiếm, phải kiên trì, quyết tâm khắc phục, chia sẻ một ít thời gian, một ít sở hữu cái gì của mình để giúp cho người khác, cũng chẳng giúp ai được nhiều.
Ví dụ bây giờ mình chỉ cần 50 nghìn mình cho ai đó, chia sẻ một ít thời gian, một ít sở hữu cái gì của mình để giúp cho người khác, cũng chẳng giúp ai được nhiều. Ví dụ bây giờ mình chỉ cần 50 nghìn mình cho ai đó, nhưng mà cái người kia họ có cần 50 nghìn của mình không? Ví dụ bây giờ mình chỉ cần 50 nghìn mình cho ai đó, nhưng mà cái người kia họ có cần 50 nghìn của mình không? Họ không cần, họ cần tới 5 triệu lận, thì cái 50 nghìn của mình là vô nghĩa. nhưng mà cái người kia họ có cần 50 nghìn của mình không? Họ không cần, họ cần tới 5 triệu lận, thì cái 50 nghìn của mình là vô nghĩa. Như vậy cái 50 nghìn mình cho ai? Họ không cần, họ cần tới 5 triệu lận, thì cái 50 nghìn của mình là vô nghĩa.
Như vậy cái 50 nghìn mình cho ai? Mình cho cái người cần, cái người đó cũng phải làm sao? Cũng rất nghèo. Như vậy cái 50 nghìn mình cho ai? Mình cho cái người cần, cái người đó cũng phải làm sao? Cũng rất nghèo. Cũng rất nghèo. Cho nên cái việc mà cái người nghèo mà đi làm phước, Mình cho cái người cần, cái người đó cũng phải làm sao? Cũng rất nghèo. Cũng rất nghèo. Cho nên cái việc mà cái người nghèo mà đi làm phước, ta cũng không thể giúp được những cái đối tượng nào mà quá rộng rãi, quá đặc biệt. Cũng rất nghèo. Cho nên cái việc mà cái người nghèo mà đi làm phước, ta cũng không thể giúp được những cái đối tượng nào mà quá rộng rãi, quá đặc biệt.
Cũng chỉ tìm những cái thân phận cũng đã tan vỡ như mình, cũng đã lỡ làng, cũng dở dang như mình mới giúp. ta cũng không thể giúp được những cái đối tượng nào mà quá rộng rãi, quá đặc biệt. Cũng chỉ tìm những cái thân phận cũng đã tan vỡ như mình, cũng đã lỡ làng, cũng dở dang như mình mới giúp. Chớ cũng không có cơ hội để mình giúp ai được nhiều cả, như vậy. Cũng chỉ tìm những cái thân phận cũng đã tan vỡ như mình, cũng đã lỡ làng, cũng dở dang như mình mới giúp. Chớ cũng không có cơ hội để mình giúp ai được nhiều cả, như vậy. Ví dụ như Sư phụ có mấy cái tài khoản ở ngân hàng, Chớ cũng không có cơ hội để mình giúp ai được nhiều cả, như vậy.
Ví dụ như Sư phụ có mấy cái tài khoản ở ngân hàng, nhưng đừng nghĩ là giàu nha, tại người ta cứ yêu cầu, Ví dụ như Sư phụ có mấy cái tài khoản ở ngân hàng, nhưng đừng nghĩ là giàu nha, tại người ta cứ yêu cầu, bắt vậy để người ta gửi tiền, phải đăng ký tài khoản. nhưng đừng nghĩ là giàu nha, tại người ta cứ yêu cầu, bắt vậy để người ta gửi tiền, phải đăng ký tài khoản. Thỉnh thoảng có người gửi vào tài khoản để cúng dường và có ghi cái nội dung. bắt vậy để người ta gửi tiền, phải đăng ký tài khoản. Thỉnh thoảng có người gửi vào tài khoản để cúng dường và có ghi cái nội dung. Có đứa bé nào đó mỗi ngày nó gửi Sư phụ đúng 10 nghìn, Sư phụ nghĩ chắc là đứa bé nó không có tiền. Có đứa bé nào đó mỗi ngày nó gửi Sư phụ đúng 10 nghìn, Sư phụ nghĩ chắc là đứa bé nó không có tiền.
Và đặc biệt có một lần thế này, có một cái số tiền rất đặc biệt làm Sư phụ suy nghĩ hoài. Sư phụ nghĩ chắc là đứa bé nó không có tiền. Và đặc biệt có một lần thế này, có một cái số tiền rất đặc biệt làm Sư phụ suy nghĩ hoài. Sư phụ đang ngồi làm việc bỗng nhiên cái điện thoại báo có cái tin nhắn gửi tiền vào, Và đặc biệt có một lần thế này, có một cái số tiền rất đặc biệt làm Sư phụ suy nghĩ hoài. Sư phụ đang ngồi làm việc bỗng nhiên cái điện thoại báo có cái tin nhắn gửi tiền vào, mở ra có người gửi 500 nghìn Sư phụ đang ngồi làm việc bỗng nhiên cái điện thoại báo có cái tin nhắn gửi tiền vào, mở ra có người gửi 500 nghìn Đề cái nội dung: hương linh cúng dường Sư phụ. mở ra có người gửi 500 nghìn Đề cái nội dung: hương linh cúng dường Sư phụ.
Nghe ớn chưa? Đề cái nội dung: hương linh cúng dường Sư phụ. Nghe ớn chưa? Ngồi nghĩ hoài không ra, hương linh nào mà ổng tân tiến, ổng biết chuyển tiền tài khoản hay thật. Và đặc biệt trên thế giới Sư phụ nghĩ chắc cũng không ai có, Sư phụ nhận được đúng một đồng của người nào chuyển khoản, ngân hàng nó cũng báo một đồng một. Và đặc biệt trên thế giới Sư phụ nghĩ chắc cũng không ai có, Sư phụ nhận được đúng một đồng của người nào chuyển khoản, ngân hàng nó cũng báo một đồng một. Một đồng không phải là 10 đồng, của người nào chuyển khoản, ngân hàng nó cũng báo một đồng một. Một đồng không phải là 10 đồng, không phải 10 nghìn nha, Một đồng không phải là 10 đồng, không phải 10 nghìn nha, một đồng một, một đồng lẻ của Việt Nam. không phải 10 nghìn nha, một đồng một, một đồng lẻ của Việt Nam.
Vậy mà có số tiền chuyển vào đó, một đồng một, một đồng lẻ của Việt Nam. Vậy mà có số tiền chuyển vào đó, không nghĩ, không hiểu ai chuyển lạ thật, không hiểu, ngộ ghê vậy. Vậy mà có số tiền chuyển vào đó, không nghĩ, không hiểu ai chuyển lạ thật, không hiểu, ngộ ghê vậy. Nhưng mà những cái người mà cái số ít nhất thường là 2 nghìn, 5 nghìn, không nghĩ, không hiểu ai chuyển lạ thật, không hiểu, ngộ ghê vậy. Nhưng mà những cái người mà cái số ít nhất thường là 2 nghìn, 5 nghìn, giống y như đi chùa cúng tiền lẻ vậy. Nhưng mà những cái người mà cái số ít nhất thường là 2 nghìn, 5 nghìn, giống y như đi chùa cúng tiền lẻ vậy.
Nhưng mà những người đó thường là chắc mấy em bé, giống y như đi chùa cúng tiền lẻ vậy. Nhưng mà những người đó thường là chắc mấy em bé, nhiều khi cha mẹ cho tài khoản, rồi cũng tập chuyển, tập cúng dường cho vui, Nhưng mà những người đó thường là chắc mấy em bé, nhiều khi cha mẹ cho tài khoản, rồi cũng tập chuyển, tập cúng dường cho vui, mấy cái số tiền đó rất là dễ thương như vậy. nhiều khi cha mẹ cho tài khoản, rồi cũng tập chuyển, tập cúng dường cho vui, mấy cái số tiền đó rất là dễ thương như vậy. Sư phụ cứ dành dụm để đó, cần làm việc gì thì làm, như vậy. mấy cái số tiền đó rất là dễ thương như vậy.
Sư phụ cứ dành dụm để đó, cần làm việc gì thì làm, như vậy. Mà thường thì người ta yêu cầu nhiều lắm Sư phụ cũng không có nhớ nổi đâu, Nhiều khi cho Sư phụ 20 nghìn nói con đóng góp làm đường, làm đường tới 20 tỷ, 20 nghìn. Mà thường thì người ta yêu cầu nhiều lắm Sư phụ cũng không có nhớ nổi đâu, Nhiều khi cho Sư phụ 20 nghìn nói con đóng góp làm đường, làm đường tới 20 tỷ, 20 nghìn. Nhưng mà thôi, cứ để góp góp vậy, có khi Sư phụ lại làm được cái công đức nào đó không chừng được vậy. Thì cái người nghèo mà làm những việc công đức đòi hỏi cái sự nỗ lực của mình nhiều hơn cái người giàu. Và cái nỗ lực này mới tính thành cái phước báo lâu dài. Thì cái người nghèo mà làm những việc công đức đòi hỏi cái sự nỗ lực của mình nhiều hơn cái người giàu.
Và cái nỗ lực này mới tính thành cái phước báo lâu dài. À, ví dụ bây giờ một người giàu, Và cái nỗ lực này mới tính thành cái phước báo lâu dài. À, ví dụ bây giờ một người giàu, họ rất giàu, cái có người nói: À, ví dụ bây giờ một người giàu, họ rất giàu, cái có người nói: cái nhà kia nghèo quá thôi anh cho một ít. họ rất giàu, cái có người nói: cái nhà kia nghèo quá thôi anh cho một ít. Ổng móc ra 10 triệu ổng cho ngay, không suy nghĩ gì hết, cái nhà kia nghèo quá thôi anh cho một ít. Ổng móc ra 10 triệu ổng cho ngay, không suy nghĩ gì hết, Tại 10 triệu đó ổng quá dễ đi, 10 triệu cái rẹt, Ổng móc ra 10 triệu ổng cho ngay, không suy nghĩ gì hết, Tại 10 triệu đó ổng quá dễ đi, 10 triệu cái rẹt, lòng không có gì phải khó khăn, tài sản nhiều. Tại 10 triệu đó ổng quá dễ đi, 10 triệu cái rẹt, lòng không có gì phải khó khăn, tài sản nhiều.
Nhưng bây giờ gặp cái người kia, lòng không có gì phải khó khăn, tài sản nhiều. Nhưng bây giờ gặp cái người kia, nói: nhà đó mới bị cháy. Nhưng bây giờ gặp cái người kia, nói: nhà đó mới bị cháy. Ông này ổng bứt đầu vò tai ổng không có cái gì trong túi sẵn hết. nói: nhà đó mới bị cháy. Ông này ổng bứt đầu vò tai ổng không có cái gì trong túi sẵn hết. Thì hôm đó ổng đi làm đâu được mấy lít gạo Ông này ổng bứt đầu vò tai ổng không có cái gì trong túi sẵn hết. Thì hôm đó ổng đi làm đâu được mấy lít gạo ổng mới đem đến ổng đóng góp vài lít gạo để cho người kia có gạo nấu cơm mà ăn được, à vậy. Thì hôm đó ổng đi làm đâu được mấy lít gạo ổng mới đem đến ổng đóng góp vài lít gạo để cho người kia có gạo nấu cơm mà ăn được, à vậy.
Thì cái khó khăn, cái khó khăn ổng mới đem đến ổng đóng góp vài lít gạo để cho người kia có gạo nấu cơm mà ăn được, à vậy.. Thì cái khó khăn, cái khó khăn. của vài lít gạo đó, cái giá trị nó không hề thua cái người kia 10 triệu trong cái dễ dàng, Thì cái khó khăn, cái khó khăn. của vài lít gạo đó, cái giá trị nó không hề thua cái người kia 10 triệu trong cái dễ dàng,. Không hề, nên chính cái công khó đó đã nhân lên với cái số tài sản đem bố thí của vài lít gạo đó, cái giá trị nó không hề thua cái người kia 10 triệu trong cái dễ dàng,. Không hề, nên chính cái công khó đó đã nhân lên với cái số tài sản đem bố thí. thành quả báo, đúng không ạ?. Đúng không? Không, không đúng đâu thành quả báo, đúng không ạ?. Đúng không? Không, không đúng đâu. Bài toán về nhân quả nó phức tạp hơn Đúng không? Không, không đúng đâu.
Bài toán về nhân quả nó phức tạp hơn nhưng ít nhất nó có 3 cái số hạng nhân với nhau. Bài toán về nhân quả nó phức tạp hơn nhưng ít nhất nó có 3 cái số hạng nhân với nhau. Một là cái tài sản ta đem bố thí, nhưng ít nhất nó có 3 cái số hạng nhân với nhau. Một là cái tài sản ta đem bố thí, hai là cái công khó của ta để có được cái tài sản đó, Một là cái tài sản ta đem bố thí, hai là cái công khó của ta để có được cái tài sản đó, và cái thứ ba là cái lợi ích của cái người kia nhận được như thế nào? hai là cái công khó của ta để có được cái tài sản đó, và cái thứ ba là cái lợi ích của cái người kia nhận được như thế nào? À, ví dụ người kia họ nhận được 2 lít gạo rồi họ nấu cơm họ ăn hết luôn. và cái thứ ba là cái lợi ích của cái người kia nhận được như thế nào? À, ví dụ người kia họ nhận được 2 lít gạo rồi họ nấu cơm họ ăn hết luôn.
Sau khi ăn no rồi họ sửa lại cái nhà của họ, À, ví dụ người kia họ nhận được 2 lít gạo rồi họ nấu cơm họ ăn hết luôn.. Sau khi ăn no rồi họ sửa lại cái nhà của họ,. đó là cái lợi ích.. Còn có người 2 lít gạo xong rồi đem để đâu quên mất, chó mèo ăn mất tiêu, đó là cái lợi ích.. Còn có người 2 lít gạo xong rồi đem để đâu quên mất, chó mèo ăn mất tiêu,. thế làm người ta mất phước. Còn có người 2 lít gạo xong rồi đem để đâu quên mất, chó mèo ăn mất tiêu,. thế làm người ta mất phước.. Cái vấn đề là chỗ đó nữa nên nó tới 3 điều,. một là cái số lượng tài sản đem đi giúp đỡ, Cái vấn đề là chỗ đó nữa nên nó tới 3 điều,. một là cái số lượng tài sản đem đi giúp đỡ,. thứ hai là cái công khó để mà tạo ra tài sản mà đem đi cúng dường, bố thí một là cái số lượng tài sản đem đi giúp đỡ,. thứ hai là cái công khó để mà tạo ra tài sản mà đem đi cúng dường, bố thí.
Và thứ ba là cái người nhận được cái tài sản đó thứ hai là cái công khó để mà tạo ra tài sản mà đem đi cúng dường, bố thí và thứ ba là cái người nhận được cái tài sản đó họ làm nên cái kết quả gì cho cuộc đời họ, cho tâm hồn họ, cái đó. và thứ ba là cái người nhận được cái tài sản đó họ làm nên cái kết quả gì cho cuộc đời họ, cho tâm hồn họ, cái đó. Nên vì vậy mà nếu các chùa mà nhận cái số tiền cúng dường rồi mà xài không đúng, thì cái người thí chủ không hề có phước nhiều, không hề có phước nhiều. Nên vì vậy mà nếu các chùa mà nhận cái số tiền cúng dường rồi mà xài không đúng, thì cái người thí chủ không hề có phước nhiều, không hề có phước nhiều.
Nên vì vậy ta cúng chùa hay ta giúp người phải thì cái người thí chủ không hề có phước nhiều, không hề có phước nhiều. Nên vì vậy ta cúng chùa hay ta giúp người phải bảo đảm rằng họ sẽ sử dụng cái số tiền đó có hiệu quả, Nên vì vậy ta cúng chùa hay ta giúp người phải bảo đảm rằng họ sẽ sử dụng cái số tiền đó có hiệu quả, nhớ giùm Sư phụ, nhớ nha. bảo đảm rằng họ sẽ sử dụng cái số tiền đó có hiệu quả, nhớ giùm Sư phụ, nhớ nha. Chớ đừng có đưa đại người ta không dùng gì rõ ràng nhớ giùm Sư phụ, nhớ nha. Chớ đừng có đưa đại người ta không dùng gì rõ ràng thì mình cũng không có phúc, nhớ như vậy. Chớ đừng có đưa đại người ta không dùng gì rõ ràng thì mình cũng không có phúc, nhớ như vậy.
Thì ở đây chính cái công khó đã tạo thành một cái phước báo lâu dài như vậy. thì mình cũng không có phúc, nhớ như vậy. Thì ở đây chính cái công khó đã tạo thành một cái phước báo lâu dài như vậy. Còn cái người mà lỳ lợm, ngang bướng là cái người mà ít nhất làm cho người chung quanh mình khó chịu và có thể làm cho người chung quanh mình đau khổ. Nhưng mình cứ lỳ lợm mà làm hoài, bất chấp nỗi đau của người khác. và có thể làm cho người chung quanh mình đau khổ. Nhưng mình cứ lỳ lợm mà làm hoài, bất chấp nỗi đau của người khác. Ví dụ bây giờ vậy Nhưng mình cứ lỳ lợm mà làm hoài, bất chấp nỗi đau của người khác.
Ví dụ bây giờ vậy cái người con mà cứ ngang bướng làm theo ý mình, bố mẹ nói gì cũng không nghe, nói vin vào: con có quyền của con, con có quyền trẻ em. cái người con mà cứ ngang bướng làm theo ý mình, bố mẹ nói gì cũng không nghe, nói vin vào: con có quyền của con, con có quyền trẻ em. Hoặc lớn lên: con có quyền của cá nhân, bố mẹ đừng can thiệp vào cuộc đời con. nói vin vào: con có quyền của con, con có quyền trẻ em. Hoặc lớn lên: con có quyền của cá nhân, bố mẹ đừng can thiệp vào cuộc đời con. Thì nói chớ ai sinh mình ra, ai nuôi mình lớn? Thì cha mẹ mình làm gì làm phải có ý kiến vào cuộc đời của mình. Thì nói chớ ai sinh mình ra, ai nuôi mình lớn? Thì cha mẹ mình làm gì làm phải có ý kiến vào cuộc đời của mình.
Vì cha mẹ sinh mình ra rồi cha mẹ phải có cái quyền trong cái quyết định trong cuộc đời của mình, Thì cha mẹ mình làm gì làm phải có ý kiến vào cuộc đời của mình. Vì cha mẹ sinh mình ra rồi cha mẹ phải có cái quyền trong cái quyết định trong cuộc đời của mình, dù không nhiều thì cũng phải một phần, chớ không thể là hoàn toàn không có. Vì cha mẹ sinh mình ra rồi cha mẹ phải có cái quyền trong cái quyết định trong cuộc đời của mình, dù không nhiều thì cũng phải một phần, chớ không thể là hoàn toàn không có. Nhưng mà cái người con ngay cái việc mà khăng khăng cho rằng cuộc đời mình là quyền quyết định của mình, dù không nhiều thì cũng phải một phần, chớ không thể là hoàn toàn không có.
Nhưng mà cái người con ngay cái việc mà khăng khăng cho rằng cuộc đời mình là quyền quyết định của mình, bất chấp nghĩ tới cái tình cảm của cha mẹ, của mọi người thân Nhưng mà cái người con ngay cái việc mà khăng khăng cho rằng cuộc đời mình là quyền quyết định của mình, bất chấp nghĩ tới cái tình cảm của cha mẹ, của mọi người thân Thì đây là cái lỳ lợm, cái ngang bướng, cái ích kỷ, bất chấp nỗi đau của người khác. bất chấp nghĩ tới cái tình cảm của cha mẹ, của mọi người thân Thì đây là cái lỳ lợm, cái ngang bướng, cái ích kỷ, bất chấp nỗi đau của người khác. Rồi trường hợp mà có cái người mà giữ chặt cái quan điểm của mình mà bất chấp cái khổ của người khác nữa, chớ không phải chỉ là cái nỗi đau trong tâm hồn. Rồi trường hợp mà có cái người mà giữ chặt cái quan điểm của mình mà bất chấp cái khổ của người khác nữa, chớ không phải chỉ là cái nỗi đau trong tâm hồn.
Ví dụ như bây giờ vậy, cái giữ chặt cái quan điểm của mình mà bất chấp cái khổ của người khác nữa, chớ không phải chỉ là cái nỗi đau trong tâm hồn.. Ví dụ như bây giờ vậy, cái. cái người đó họ làm chủ, rồi họ thuê công nhân. Ví dụ như bây giờ vậy, cái. cái người đó họ làm chủ, rồi họ thuê công nhân.. Họ chủ trương rằng là: dễ gì thời buổi này mà có việc làm, cái người đó họ làm chủ, rồi họ thuê công nhân.. Họ chủ trương rằng là: dễ gì thời buổi này mà có việc làm,. họ thuê như vậy là may mắn lắm rồi, nên phải ráng mà làm, còn không họ đuổi việc Họ chủ trương rằng là: dễ gì thời buổi này mà có việc làm,. họ thuê như vậy là may mắn lắm rồi, nên phải ráng mà làm, còn không họ đuổi việc. Họ cứ nghĩ trên cái kiêu hãnh và cái ác độc, họ thuê như vậy là may mắn lắm rồi, nên phải ráng mà làm, còn không họ đuổi việc.
Họ cứ nghĩ trên cái kiêu hãnh và cái ác độc,. bắt người ta làm việc nhiều hơn cái công sức mà người ta bỏ, cái đồng lương mà người ta được hưởng, Họ cứ nghĩ trên cái kiêu hãnh và cái ác độc,. bắt người ta làm việc nhiều hơn cái công sức mà người ta bỏ, cái đồng lương mà người ta được hưởng,. bắt người ta phải làm việc nhiều hơn. bắt người ta làm việc nhiều hơn cái công sức mà người ta bỏ, cái đồng lương mà người ta được hưởng,. bắt người ta phải làm việc nhiều hơn.. Và dù người ta có vất vả, có cực khổ, có bịnh tật gì, cũng bắt người ta phải làm, bắt người ta phải làm việc nhiều hơn.. Và dù người ta có vất vả, có cực khổ, có bịnh tật gì, cũng bắt người ta phải làm,. thậm chí là cái giờ đi vệ sinh cũng phải quy định một buổi sáng đi được một lần 4 phút rưỡi, Và dù người ta có vất vả, có cực khổ, có bịnh tật gì, cũng bắt người ta phải làm,.
Thậm chí là cái giờ đi vệ sinh cũng phải quy định một buổi sáng đi được một lần 4 phút rưỡi, ví dụ vậy, buổi chiều đi được một lần 4 phút rưỡi, nhiều hơn đuổi việc liền. thậm chí là cái giờ đi vệ sinh cũng phải quy định một buổi sáng đi được một lần 4 phút rưỡi, ví dụ vậy, buổi chiều đi được một lần 4 phút rưỡi, nhiều hơn đuổi việc liền. Ví dụ như vậy, thì bất chấp cái nỗi đau và mình khăng khăng cho ý mình là đúng. ví dụ vậy, buổi chiều đi được một lần 4 phút rưỡi, nhiều hơn đuổi việc liền. Ví dụ như vậy, thì bất chấp cái nỗi đau và mình khăng khăng cho ý mình là đúng. Những cái đó là cái người Ví dụ như vậy, thì bất chấp cái nỗi đau và mình khăng khăng cho ý mình là đúng.
Những cái đó là cái người cái sự lỳ lợm, sự ngang bướng nó biến thành cái ác độc lâu dài. Đó là lý do mà đến khi người ta khổ rồi khổ mãi, không cách nào sửa được. cái sự lỳ lợm, sự ngang bướng nó biến thành cái ác độc lâu dài. Đó là lý do mà đến khi người ta khổ rồi khổ mãi, không cách nào sửa được. Như Sư phụ cũng vậy, có nhiều người đến gặp Sư phụ vậy xin giúp đỡ, Đó là lý do mà đến khi người ta khổ rồi khổ mãi, không cách nào sửa được. Như Sư phụ cũng vậy, có nhiều người đến gặp Sư phụ vậy xin giúp đỡ, giúp đỡ là xin chú nguyện hay cho một lời khuyên để cho cuộc đời bớt khổ. Như Sư phụ cũng vậy, có nhiều người đến gặp Sư phụ vậy xin giúp đỡ, giúp đỡ là xin chú nguyện hay cho một lời khuyên để cho cuộc đời bớt khổ.
Nhưng Sư phụ nhìn vô Sư phụ bó tay liền, người này không sửa được. giúp đỡ là xin chú nguyện hay cho một lời khuyên để cho cuộc đời bớt khổ. Nhưng Sư phụ nhìn vô Sư phụ bó tay liền, người này không sửa được. Vì sao? Vì trước đây ngoan cố quá, trước đây lỳ lợm, ngang bướng, chấp ý mình quá, Vì sao? Vì trước đây ngoan cố quá, trước đây lỳ lợm, ngang bướng, chấp ý mình quá, chỉ biết ý mình không cần biết cái tâm của người khác trước đây lỳ lợm, ngang bướng, chấp ý mình quá, chỉ biết ý mình không cần biết cái tâm của người khác không cần biết cái mong muốn của người khác là gì? chỉ biết ý mình không cần biết cái tâm của người khác không cần biết cái mong muốn của người khác là gì? Chỉ thấy mình là đúng thôi, khăng khăng làm theo ý mình thôi. không cần biết cái mong muốn của người khác là gì? Chỉ thấy mình là đúng thôi, khăng khăng làm theo ý mình thôi.
Rồi bây giờ lại gieo bao nhiêu nỗi khổ trong đời. Chỉ thấy mình là đúng thôi, khăng khăng làm theo ý mình thôi. Rồi bây giờ lại gieo bao nhiêu nỗi khổ trong đời. Thì bây giờ nói quả báo nó tới, cái phước hết rồi, mà bắt Sư phụ phải chú nguyện, xin Phật cho mình hết khổ. Rồi bây giờ lại gieo bao nhiêu nỗi khổ trong đời. Thì bây giờ nói quả báo nó tới, cái phước hết rồi, mà bắt Sư phụ phải chú nguyện, xin Phật cho mình hết khổ. Xin không nổi, Phật cũng không giúp được, Thì bây giờ nói quả báo nó tới, cái phước hết rồi, mà bắt Sư phụ phải chú nguyện, xin Phật cho mình hết khổ. Xin không nổi, Phật cũng không giúp được, cái quả báo thế này không giúp được. Xin không nổi, Phật cũng không giúp được, cái quả báo thế này không giúp được.
Giờ nếu nghe lời Sư phụ thì phải chấp nhận trả quả báo cực khổ, và trong khi đau khổ đó ráng làm phước ngược lại thôi. Giờ nếu nghe lời Sư phụ thì phải chấp nhận trả quả báo cực khổ, và trong khi đau khổ đó ráng làm phước ngược lại thôi. Chớ đừng hòng có cái việc mà chú nguyện hay cái gì mà có thể xoay đổi được tình thế được và trong khi đau khổ đó ráng làm phước ngược lại thôi. Chớ đừng hòng có cái việc mà chú nguyện hay cái gì mà có thể xoay đổi được tình thế được Vì cái nghiệp nặng quá, trước đây ngang bướng, lỳ lợm quá chịu không nổi. Chớ đừng hòng có cái việc mà chú nguyện hay cái gì mà có thể xoay đổi được tình thế được Vì cái nghiệp nặng quá, trước đây ngang bướng, lỳ lợm quá chịu không nổi.
Nhưng mà do đâu mà ta xuất hiện cái tâm lý lỳ lợm, ngang bướng?. Hay là do đâu mà ta xuất hiện được cái tâm lý kiên định lập trường, Nhưng mà do đâu mà ta xuất hiện cái tâm lý lỳ lợm, ngang bướng?. Hay là do đâu mà ta xuất hiện được cái tâm lý kiên định lập trường,. giữ gìn cái quan điểm, lý tưởng tốt đẹp để theo đuổi? Hay là do đâu mà ta xuất hiện được cái tâm lý kiên định lập trường,. giữ gìn cái quan điểm, lý tưởng tốt đẹp để theo đuổi?. Do đâu ta lại lỳ lợm, ngang bướng mà cứ khăng khăng chấp cái ý sai lầm của mình bất chấp nỗi đau của người khác? giữ gìn cái quan điểm, lý tưởng tốt đẹp để theo đuổi?. Do đâu ta lại lỳ lợm, ngang bướng mà cứ khăng khăng chấp cái ý sai lầm của mình bất chấp nỗi đau của người khác?. Ở đâu xuất hiện cái này? Do đâu ta lại lỳ lợm, ngang bướng mà cứ khăng khăng chấp cái ý sai lầm của mình bất chấp nỗi đau của người khác?.
Ở đâu xuất hiện cái này?. Ai có kinh nghiệm lỳ đó, nhìn coi từ đâu mà ra cái này? Hồi nãy giơ tay cũng nhiều nhiều rồi đấy.. Ở đâu mình có cái đó vậy, ở đâu mình có cái lỳ lỳ đó vậy?. Nhìn lại coi, phân tích coi ở đâu ra? Ở đâu mình có cái đó vậy, ở đâu mình có cái lỳ lỳ đó vậy?. Nhìn lại coi, phân tích coi ở đâu ra?. Cả hai nó đều có cái gốc. là trước đây ta làm cái gì ta kiên nhẫn ta làm. Cả hai nó đều có cái gốc. là trước đây ta làm cái gì ta kiên nhẫn ta làm.. Ví dụ một cái người nông phu. phải gặt cái đám lúa cho xong, vì trời mưa bão sắp tới, có thể là ngày mai mưa bão Ví dụ một cái người nông phu. phải gặt cái đám lúa cho xong, vì trời mưa bão sắp tới, có thể là ngày mai mưa bão. hôm nay phải ráng gặt cái lúa thì lúa của nhà mình mình phải ráng gặt, phải gặt cái đám lúa cho xong, vì trời mưa bão sắp tới, có thể là ngày mai mưa bão.
Hôm nay phải ráng gặt cái lúa thì lúa của nhà mình mình phải ráng gặt, nghĩa là lúc đó nắng như đổ lửa, hoặc là lúc đó đang đói, đang gì, hôm nay phải ráng gặt cái lúa thì lúa của nhà mình mình phải ráng gặt, nghĩa là lúc đó nắng như đổ lửa, hoặc là lúc đó đang đói, đang gì, mệt gì đó, cơm chưa đưa tới, nhưng mà cứ sợ mưa bão cứ phải ráng gặt. nghĩa là lúc đó nắng như đổ lửa, hoặc là lúc đó đang đói, đang gì, mệt gì đó, cơm chưa đưa tới, nhưng mà cứ sợ mưa bão cứ phải ráng gặt. Cái ráng đó nó sẽ tạo thành cái sức kiên trì của ta, mệt gì đó, cơm chưa đưa tới, nhưng mà cứ sợ mưa bão cứ phải ráng gặt.
Cái ráng đó nó sẽ tạo thành cái sức kiên trì của ta,. nhưng mà không biết là thành ra là cái kiên định lập trường tốt đẹp, hay là thành cái lỳ lợm, ngang bướng, Cái ráng đó nó sẽ tạo thành cái sức kiên trì của ta,. nhưng mà không biết là thành ra là cái kiên định lập trường tốt đẹp, hay là thành cái lỳ lợm, ngang bướng,. chưa có quyết định. nhưng mà không biết là thành ra là cái kiên định lập trường tốt đẹp, hay là thành cái lỳ lợm, ngang bướng,. chưa có quyết định.. Nhưng ban đầu đều là do cái tinh thần trách nhiệm nào đó chưa có quyết định.. Nhưng ban đầu đều là do cái tinh thần trách nhiệm nào đó. mà ta ráng làm việc của ta Nhưng ban đầu đều là do cái tinh thần trách nhiệm nào đó. mà ta ráng làm việc của ta. dù rất là cực khổ, thì cái người đó đã chuẩn bị cái sức mạnh tinh thần rồi. mà ta ráng làm việc của ta.
Dù rất là cực khổ, thì cái người đó đã chuẩn bị cái sức mạnh tinh thần rồi. Chuẩn bị cái sức mạnh tinh thần để bắt đầu sẽ đi vào cái kiên định lập trường, dù rất là cực khổ, thì cái người đó đã chuẩn bị cái sức mạnh tinh thần rồi. Chuẩn bị cái sức mạnh tinh thần để bắt đầu sẽ đi vào cái kiên định lập trường, hay là sẽ rẽ qua cái lỳ lợm, ngang bướng, chưa biết Chuẩn bị cái sức mạnh tinh thần để bắt đầu sẽ đi vào cái kiên định lập trường, hay là sẽ rẽ qua cái lỳ lợm, ngang bướng, chưa biết Nhưng buổi ban đầu là do có hay là sẽ rẽ qua cái lỳ lợm, ngang bướng, chưa biết Nhưng buổi ban đầu là do có chịu cực, kiên nhẫn, nhẫn nại hoàn thành cái trách nhiệm của mình trước. Nhưng buổi ban đầu là do có chịu cực, kiên nhẫn, nhẫn nại hoàn thành cái trách nhiệm của mình trước.
Thường là công việc của gia đình trước, nó chưa có hiện rõ thiện ác ra. chịu cực, kiên nhẫn, nhẫn nại hoàn thành cái trách nhiệm của mình trước.. Thường là công việc của gia đình trước, nó chưa có hiện rõ thiện ác ra.. nhưng mà do ta chịu cực, chịu khó thì bắt đầu có cái sức mạnh tinh thần.. Nên ta nhìn lại mình, nhất là những người làm nông dân nhưng mà do ta chịu cực, chịu khó thì bắt đầu có cái sức mạnh tinh thần.. Nên ta nhìn lại mình, nhất là những người làm nông dân. là dễ xuất hiện cái tâm lý này, đúng không ạ? Nên ta nhìn lại mình, nhất là những người làm nông dân. là dễ xuất hiện cái tâm lý này, đúng không ạ?. Rồi nhiều khi cái người mà đi. bắt cá, đánh bắt cá dưới sông, dầm mưa dãi nắng. đi trên sông ngòi rồi đêm hôm bắt cá, đánh bắt cá dưới sông, dầm mưa dãi nắng. đi trên sông ngòi rồi đêm hôm.
Có khi bụng đang đói, nhưng mà lúc đó cơm chưa tới, người mình chưa về nấu cơm được mà công việc đang còn. có khi bụng đang đói, nhưng mà lúc đó cơm chưa tới, người mình chưa về nấu cơm được mà công việc đang còn. Thì phải khắc phục cái cảm giác đói đó đi để làm công việc cho xong cái đã. nhưng mà lúc đó cơm chưa tới, người mình chưa về nấu cơm được mà công việc đang còn. Thì phải khắc phục cái cảm giác đói đó đi để làm công việc cho xong cái đã. Thì những cái mà ta khắc phục cái cảm giác đói, làm việc cho xong, bắt đầu tạo thành cái sức mạnh tinh thần. Thì phải khắc phục cái cảm giác đói đó đi để làm công việc cho xong cái đã.
Thì những cái mà ta khắc phục cái cảm giác đói, làm việc cho xong, bắt đầu tạo thành cái sức mạnh tinh thần. Đó là chuẩn bị để sau này mà ta rẽ hướng Thì những cái mà ta khắc phục cái cảm giác đói, làm việc cho xong, bắt đầu tạo thành cái sức mạnh tinh thần. Đó là chuẩn bị để sau này mà ta rẽ hướng ta sẽ trở thành con người có sức mạnh mà kiên định lập trường trong cái lý tưởng tốt đẹp. Đó là chuẩn bị để sau này mà ta rẽ hướng ta sẽ trở thành con người có sức mạnh mà kiên định lập trường trong cái lý tưởng tốt đẹp. Hay ta sẽ rẽ hướng để trở thành một người lỳ lợm, ngang bướng. ta sẽ trở thành con người có sức mạnh mà kiên định lập trường trong cái lý tưởng tốt đẹp.
Hay ta sẽ rẽ hướng để trở thành một người lỳ lợm, ngang bướng. Đều là do cái tinh thần trách nhiệm ở cái thuở nào trước đây. Hay ta sẽ rẽ hướng để trở thành một người lỳ lợm, ngang bướng. Đều là do cái tinh thần trách nhiệm ở cái thuở nào trước đây. Đó là lý do mà thường là cái người nông dân cực khổ đến một lúc nào đó họ có cái sức mạnh tinh thần nhiều hơn. Hơn là những người mà sống ở thành thị, đến một lúc nào đó họ có cái sức mạnh tinh thần nhiều hơn. Hơn là những người mà sống ở thành thị, muốn cái gì có ngay cái đó, muốn cái gì có ngay cái đó, không có gì phải chịu cực khổ lắm. Hơn là những người mà sống ở thành thị, muốn cái gì có ngay cái đó, muốn cái gì có ngay cái đó, không có gì phải chịu cực khổ lắm.
Đói thì trong nhà có cơm ăn ngay, đi đâu là có xe có cộ ngay, Đói thì trong nhà có cơm ăn ngay, đi đâu là có xe có cộ ngay, chuyện gì cái nhu cầu của mình đều được đáp ứng nhanh chóng, không phải chịu đựng quá lâu. đi đâu là có xe có cộ ngay, chuyện gì cái nhu cầu của mình đều được đáp ứng nhanh chóng, không phải chịu đựng quá lâu. Thì những người đó thường tinh thần chuyện gì cái nhu cầu của mình đều được đáp ứng nhanh chóng, không phải chịu đựng quá lâu. Thì những người đó thường tinh thần yếu đuối, thường là như vậy. Thì những người đó thường tinh thần yếu đuối, thường là như vậy. Nên ai mà đã từng lao động yếu đuối, thường là như vậy.
Nên ai mà đã từng lao động vất vả Nên ai mà đã từng lao động vất vả tay chân, vậy mà ta dễ có cái sức mạnh tinh thần hơn. vất vả tay chân, vậy mà ta dễ có cái sức mạnh tinh thần hơn. Bây giờ cứ kiểm lại, tay chân, vậy mà ta dễ có cái sức mạnh tinh thần hơn. Bây giờ cứ kiểm lại, rất nhiều những em học sinh mà thủ khoa thường là miền quê, Bây giờ cứ kiểm lại, rất nhiều những em học sinh mà thủ khoa thường là miền quê, đúng không ạ? rất nhiều những em học sinh mà thủ khoa thường là miền quê, đúng không ạ? thường là miền quê, là vì lí do đó. đúng không ạ? thường là miền quê, là vì lí do đó.
Kiên trì lắm, cái sức mạnh tinh thần nó có rất là cao, thường là miền quê, là vì lí do đó. kiên trì lắm, cái sức mạnh tinh thần nó có rất là cao, cao hơn là những học sinh mà ở thành thị,ứng, như vậy. kiên trì lắm, cái sức mạnh tinh thần nó có rất là cao, cao hơn là những học sinh mà ở thành thị,ứng, như vậy. cái gì cũng có sẵn, cao hơn là những học sinh mà ở thành thị,ứng, như vậy. cái gì cũng có sẵn, cần cái gì có cái nấy, có nhu cầu gì đều dễ dàng được đáp ứng, như vậy. cái gì cũng có sẵn, cần cái gì có cái nấy, có nhu cầu gì đều dễ dàng được đáp ứng, như vậy. Do vậy. cần cái gì có cái nấy, có nhu cầu gì đều dễ dàng được đáp ứng, như vậy.
Do vậy. mà nếu cuộc đời ta đi qua một giai đoạn rèn luyện, lao động vất vả. Do vậy. mà nếu cuộc đời ta đi qua một giai đoạn rèn luyện, lao động vất vả. Hãy nhớ rằng đó là cái vốn quí của cuộc đời ta. mà nếu cuộc đời ta đi qua một giai đoạn rèn luyện, lao động vất vả. Hãy nhớ rằng đó là cái vốn quí của cuộc đời ta. Còn nếu ai mà sống nhàn nhàn, cái gì cũng sung sướng, ta thiếu cái sức mạnh tinh thần, Còn nếu ai mà sống nhàn nhàn, cái gì cũng sung sướng, ta thiếu cái sức mạnh tinh thần, thiếu cái sức mạnh của ý chí. cái gì cũng sung sướng, ta thiếu cái sức mạnh tinh thần, thiếu cái sức mạnh của ý chí.
Nên bố mẹ thương con, nhớ vậy, thiếu cái sức mạnh của ý chí. Nên bố mẹ thương con, nhớ vậy, dù mình giàu cũng phải tìm cách làm cho con mình cực khổ Nên bố mẹ thương con, nhớ vậy, dù mình giàu cũng phải tìm cách làm cho con mình cực khổ để cho nó nên người. dù mình giàu cũng phải tìm cách làm cho con mình cực khổ để cho nó nên người. Chớ đừng ỷ là mình có tiền để chứng tỏ rằng mình giàu, để cho nó nên người. Chớ đừng ỷ là mình có tiền để chứng tỏ rằng mình giàu, chứng tỏ rằng mình thương con, Chớ đừng ỷ là mình có tiền để chứng tỏ rằng mình giàu, chứng tỏ rằng mình thương con, mình chìu nó mọi thứ, chứng tỏ rằng mình thương con, mình chìu nó mọi thứ, làm cho nó mất đi cái sức mạnh tinh thần rất là uổng phí. mình chìu nó mọi thứ, làm cho nó mất đi cái sức mạnh tinh thần rất là uổng phí.
Sau này lớn lên nó sẽ thua sút người ta. làm cho nó mất đi cái sức mạnh tinh thần rất là uổng phí. Sau này lớn lên nó sẽ thua sút người ta. Ở đây ai giàu giơ tay lên cho Sư phụ biết coi? Sau này lớn lên nó sẽ thua sút người ta. Ở đây ai giàu giơ tay lên cho Sư phụ biết coi? Hỏi ai giàu cái là không ai giơ tay, bây giờ hỏi ai nghèo giơ hết à. Đó, bắt đầu, chưa hỏi là đã giơ tay rồi. Hỏi ai giàu cái là không ai giơ tay, bây giờ hỏi ai nghèo giơ hết à. Đó, bắt đầu, chưa hỏi là đã giơ tay rồi. Sợ tôi lại thăm nhà hay sao, không ai giơ tay cả. Đó, bắt đầu, chưa hỏi là đã giơ tay rồi. Sợ tôi lại thăm nhà hay sao, không ai giơ tay cả.
Đó là thường là vậy, từ cái tinh thần trách nhiệm ở một thuở nào đó, ngay kiếp này hoặc kiếp xưa, Đó là thường là vậy, từ cái tinh thần trách nhiệm ở một thuở nào đó, ngay kiếp này hoặc kiếp xưa, làm cho ta có cái sức mạnh tinh thần. ngay kiếp này hoặc kiếp xưa, làm cho ta có cái sức mạnh tinh thần. Vì ta có tinh thần trách nhiệm với công việc của mình. làm cho ta có cái sức mạnh tinh thần. Vì ta có tinh thần trách nhiệm với công việc của mình. Rồi bây giờ để chuẩn bị để rẽ hướng à nha. Vì ta có tinh thần trách nhiệm với công việc của mình. Rồi bây giờ để chuẩn bị để rẽ hướng à nha. Bây giờ nó biến thành cái kiên định lập trường để có cái lý tưởng Rồi bây giờ để chuẩn bị để rẽ hướng à nha.
Bây giờ nó biến thành cái kiên định lập trường để có cái lý tưởng phấn đấu, thương người, thực hiện những điều tốt đẹp. Bây giờ nó biến thành cái kiên định lập trường để có cái lý tưởng phấn đấu, thương người, thực hiện những điều tốt đẹp. Hoặc là rẽ hướng trở thành lỳ lợm, ngang bướng, chỉ sống theo ý mình, bất chấp cái đau khổ người khác. phấn đấu, thương người, thực hiện những điều tốt đẹp. Hoặc là rẽ hướng trở thành lỳ lợm, ngang bướng, chỉ sống theo ý mình, bất chấp cái đau khổ người khác. Bắt đầu mới rẽ hướng, là do đâu? Hoặc là rẽ hướng trở thành lỳ lợm, ngang bướng, chỉ sống theo ý mình, bất chấp cái đau khổ người khác.
Bắt đầu mới rẽ hướng, là do đâu? Ban đầu là ta chịu cực trong cái trách nhiệm của mình thành cái sức mạnh tinh thần. Ban đầu là ta chịu cực trong cái trách nhiệm của mình thành cái sức mạnh tinh thần. Rồi cái sức mạnh tinh thần đó nó sẽ thành, hoặc là kiên định lập trường cho cái điều tốt đẹp, Rồi cái sức mạnh tinh thần đó nó sẽ thành, hoặc là kiên định lập trường cho cái điều tốt đẹp, hoặc là lỳ lợm, ngang bướng cho cái điều sai trái. nó sẽ thành, hoặc là kiên định lập trường cho cái điều tốt đẹp, hoặc là lỳ lợm, ngang bướng cho cái điều sai trái. Tới lúc nó rẽ hướng. hoặc là lỳ lợm, ngang bướng cho cái điều sai trái.
Tới lúc nó rẽ hướng. Ở đâu gây ra cái rẽ hướng này? Ai biết? Bây giờ ai nghĩ ra tại sao tới đó ta bị rẽ hướng? chỗ này đây Ví dụ bây giờ ta là người đang có sức mạnh tinh thần Ví dụ bây giờ ta là người đang có sức mạnh tinh thần là vì trong quá khứ ở kiếp này hoặc kiếp trước ta là người rất có tinh thần trách nhiệm, ta là người đang có sức mạnh tinh thần là vì trong quá khứ ở kiếp này hoặc kiếp trước ta là người rất có tinh thần trách nhiệm, chịu cực để hoàn thành cái nhiệm vụ của mình. Nên bây giờ ta có sức mạnh tinh thần, chịu cực để hoàn thành cái nhiệm vụ của mình. Nên bây giờ ta có sức mạnh tinh thần, có sức kiên trì, có sức bảo vệ quan điểm của mình. Nên bây giờ ta có sức mạnh tinh thần, có sức kiên trì, có sức bảo vệ quan điểm của mình.
Tới lúc này thì có lúc chọn lựa rẽ nhánh. có sức kiên trì, có sức bảo vệ quan điểm của mình. Tới lúc này thì có lúc chọn lựa rẽ nhánh. Đây, cái lúc rẽ là nhánh thế này: Là từ hồi lớp một ta học được một cái sách giáo khoa, trong những bài tập đọc của sách giáo khoa đó đã gợi ý cho chúng ta những cái đạo đức cao đẹp. trong những bài tập đọc của sách giáo khoa đó đã gợi ý cho chúng ta những cái đạo đức cao đẹp. Nói về cái lòng hiếu kính đối với cha mẹ, lòng tôn trọng với thầy cô, sự tử tế với bạn bè, đối với tình yêu quê hương, đất nước, Nói về cái lòng hiếu kính đối với cha mẹ, lòng tôn trọng với thầy cô, sự tử tế với bạn bè, đối với tình yêu quê hương, đất nước, đối với 5 điều dạy của Bác Hồ cho thiếu nhi. sự tử tế với bạn bè, đối với tình yêu quê hương, đất nước, đối với 5 điều dạy của Bác Hồ cho thiếu nhi.
Đối với lòng thương yêu những người chiến sĩ hy sinh ở chốn xa, đối với 5 điều dạy của Bác Hồ cho thiếu nhi. Đối với lòng thương yêu những người chiến sĩ hy sinh ở chốn xa, đối với cái lòng yêu chuộng hòa bình thế giới, à. Đối với lòng thương yêu những người chiến sĩ hy sinh ở chốn xa, đối với cái lòng yêu chuộng hòa bình thế giới, à. Hoặc là nói đến những cái nhân quả báo ứng, những câu chuyện như là “ăn khế trả vàng”. Hoặc là nói đến những cái nhân quả báo ứng, những câu chuyện như là “ăn khế trả vàng”. Hồi nhỏ ở đây mình có đọc ăn khế trả vàng chưa cà? Đấy, đấy, câu chuyện như vậy. Hồi nhỏ ở đây mình có đọc ăn khế trả vàng chưa cà? Đấy, đấy, câu chuyện như vậy.
Mặc dầu nó là những chuyện thần thoại nhưng mà nó làm gieo vào lòng chúng ta một cái điều là Mặc dầu nó là những chuyện thần thoại nhưng mà nó làm gieo vào lòng chúng ta một cái điều là trong cái cuộc đời này có cái thiện ác báo ứng. nhưng mà nó làm gieo vào lòng chúng ta một cái điều là trong cái cuộc đời này có cái thiện ác báo ứng. À, nếu ta trong cái cuộc đời này có cái thiện ác báo ứng. À, nếu ta có cái lòng tử tế thì sau này ta sẽ được một cái báo ứng tốt đẹp. Còn những kẻ tham lam có cái lòng tử tế thì sau này ta sẽ được một cái báo ứng tốt đẹp. Còn những kẻ tham lam không nghĩ tới người khác, Còn những kẻ tham lam không nghĩ tới người khác, kể cả với người ruột thịt của mình cũng tham lam. không nghĩ tới người khác, kể cả với người ruột thịt của mình cũng tham lam.
Thì sau này sẽ gặp cái hậu quả kể cả với người ruột thịt của mình cũng tham lam. Thì sau này sẽ gặp cái hậu quả khó khăn, khổ đau, ý như vậy. Từ nhỏ ta bị gieo vào những điều đó, khó khăn, khổ đau, ý như vậy. Từ nhỏ ta bị gieo vào những điều đó, cái sách giáo khoa nó tốt đẹp như vậy, Từ nhỏ ta bị gieo vào những điều đó, cái sách giáo khoa nó tốt đẹp như vậy, nó gieo vào lòng ta những ý niệm thiện như vậy. Rồi cái ý niệm thiện đó nó cộng với cái nó gieo vào lòng ta những ý niệm thiện như vậy. Rồi cái ý niệm thiện đó nó cộng với cái sức mạnh tinh thần kiên trì mà ta đã tích lũy từ trong quá khứ. Rồi cái ý niệm thiện đó nó cộng với cái sức mạnh tinh thần kiên trì mà ta đã tích lũy từ trong quá khứ.
Thì bây giờ bắt đầu nó rẽ cái nhánh liền, nó qua bên đây, sức mạnh tinh thần kiên trì mà ta đã tích lũy từ trong quá khứ. Thì bây giờ bắt đầu nó rẽ cái nhánh liền, nó qua bên đây, ta là con người kiên định với điều thiện. Thì bây giờ bắt đầu nó rẽ cái nhánh liền, nó qua bên đây, ta là con người kiên định với điều thiện. Ta đã tin rằng cuộc đời này, cái lý tưởng mình phải có, Ta đã tin rằng cuộc đời này, cái lý tưởng mình phải có, lý tưởng mình phải sống, lý tưởng mình phải theo đuổi là một đời sống hy sinh, vị tha, phụng sự lý tưởng mình phải sống, lý tưởng mình phải theo đuổi là một đời sống hy sinh, vị tha, phụng sự cho lẽ phải, cho cuộc đời, cho đất nước, cho quê hương, cho nhân loại. là một đời sống hy sinh, vị tha, phụng sự cho lẽ phải, cho cuộc đời, cho đất nước, cho quê hương, cho nhân loại.
Mình xác định cái lý tưởng đó rồi, cho lẽ phải, cho cuộc đời, cho đất nước, cho quê hương, cho nhân loại. Mình xác định cái lý tưởng đó rồi, cộng thêm cái Mình xác định cái lý tưởng đó rồi, cộng thêm cái sức mạnh tinh thần mà mình hình thành do trong quá khứ mình đã kiên trì sức mạnh tinh thần mà mình hình thành do trong quá khứ mình đã kiên trì hoàn thành trách nhiệm. mình đã kiên trì hoàn thành trách nhiệm. Bắt đầu ta biến thành con người hoàn thành trách nhiệm. Bắt đầu ta biến thành con người kiên định lập trường trong cái lý tưởng sống. Bắt đầu ta biến thành con người kiên định lập trường trong cái lý tưởng sống.
Thì lúc đó, kiên định lập trường trong cái lý tưởng sống. Thì lúc đó, nhưng mà ta bắt đầu hình thành thôi chớ nó chưa thành tựu Thì lúc đó, nhưng mà ta bắt đầu hình thành thôi chớ nó chưa thành tựu là do chưa có hành động. nhưng mà ta bắt đầu hình thành thôi chớ nó chưa thành tựu là do chưa có hành động. Phải có hành động rồi thì cái tâm lý mà kiên định lập trường đó mới thành tựu. Phải có hành động rồi thì cái tâm lý mà kiên định lập trường đó mới thành tựu. Thì hành động gì? thì cái tâm lý mà kiên định lập trường đó mới thành tựu. Thì hành động gì? Thì lúc đó là ta không biết, nhưng ví dụ như ta tham gia đạo tràng Thì lúc đó là ta không biết, nhưng ví dụ như ta tham gia đạo tràng tham gia chúng thanh niên. nhưng ví dụ như ta tham gia đạo tràng tham gia chúng thanh niên.
Lúc đó là tham gia chúng thanh niên. Lúc đó là các thầy, chùa, và ban điều hành yêu cầu ta phải đi nhặt rác trên đường phố, yêu cầu bữa đó mặc đồ đẹp đi nhặt rác qua nhiều tuyến đường. các thầy, chùa, và ban điều hành yêu cầu ta phải đi nhặt rác trên đường phố, yêu cầu bữa đó mặc đồ đẹp đi nhặt rác qua nhiều tuyến đường. Thì nào giờ là mình thấy cái việc nhặt rác là việc của những người gì? yêu cầu bữa đó mặc đồ đẹp đi nhặt rác qua nhiều tuyến đường. Thì nào giờ là mình thấy cái việc nhặt rác là việc của những người gì? Những người bần cùng, nghèo khổ, Thì nào giờ là mình thấy cái việc nhặt rác là việc của những người gì? Những người bần cùng, nghèo khổ, những người mà lương hướng thấp, không còn nghề nghiệp, không có nghiệp vụ gì mới đi nhặt rác. Những người bần cùng, nghèo khổ, những người mà lương hướng thấp, không còn nghề nghiệp, không có nghiệp vụ gì mới đi nhặt rác.
Chớ mình là người cao sang thế này mà đi nhặt rác gì? những người mà lương hướng thấp, không còn nghề nghiệp, không có nghiệp vụ gì mới đi nhặt rác. Chớ mình là người cao sang thế này mà đi nhặt rác gì? Nhưng hôm nay Chớ mình là người cao sang thế này mà đi nhặt rác gì? Nhưng hôm nay khi mà ta được hiểu rằng cái lý tưởng là bảo vệ môi trường xanh sạch đẹp, Nhưng hôm nay khi mà ta được hiểu rằng cái lý tưởng là bảo vệ môi trường xanh sạch đẹp, bảo vệ đường phố, quê hương mình cho nó đừng mắc cỡ với người nước ngoài. khi mà ta được hiểu rằng cái lý tưởng là bảo vệ môi trường xanh sạch đẹp, bảo vệ đường phố, quê hương mình cho nó đừng mắc cỡ với người nước ngoài.
Thì việc nhặt rác là một, bảo vệ đường phố, quê hương mình cho nó đừng mắc cỡ với người nước ngoài. Thì việc nhặt rác là một, chẳng những là làm sạch đường phố lúc đó, Thì việc nhặt rác là một, chẳng những là làm sạch đường phố lúc đó, mà là thể hiện một cái tấm gương chẳng những là làm sạch đường phố lúc đó, mà là thể hiện một cái tấm gương cho bao nhiêu người dân cư quanh đó, mà là thể hiện một cái tấm gương cho bao nhiêu người dân cư quanh đó, để họ ý thức mà đừng bao giờ họ xả rác nữa. cho bao nhiêu người dân cư quanh đó, để họ ý thức mà đừng bao giờ họ xả rác nữa. Nên việc của chúng ta là việc giáo dục để họ ý thức mà đừng bao giờ họ xả rác nữa.
Nên việc của chúng ta là việc giáo dục chớ không phải chỉ là nhặt rác không. Nên việc của chúng ta là việc giáo dục chớ không phải chỉ là nhặt rác không. Và ta vui vẻ ta lên đường ta đi, chớ không phải chỉ là nhặt rác không. Và ta vui vẻ ta lên đường ta đi, mặc đồ đẹp, đồng phục, cầm cái bao đi lượm. Và ta vui vẻ ta lên đường ta đi, mặc đồ đẹp, đồng phục, cầm cái bao đi lượm. Thì cái việc mà bao nhiêu con người nhìn ta, mặc đồ đẹp, đồng phục, cầm cái bao đi lượm. Thì cái việc mà bao nhiêu con người nhìn ta, mới ban đầu ta hơi mắc cỡ, hơi hỗ thẹn. Thì cái việc mà bao nhiêu con người nhìn ta, mới ban đầu ta hơi mắc cỡ, hơi hỗ thẹn.
Nhưng mà ta kiên trì lập trường bởi vì ta đã được trao đổi cái quan điểm này rồi, cái việc mà đi nhặt rác này không phải là cái việc nhặt rác, mà là một việc giáo dục ý thức cho bao nhiêu con người trên đường phố. cái việc mà đi nhặt rác này không phải là cái việc nhặt rác, mà là một việc giáo dục ý thức cho bao nhiêu con người trên đường phố. Nghĩa là đi nhặt rác nhưng sự thực là ta đang diễn, mà là một việc giáo dục ý thức cho bao nhiêu con người trên đường phố. Nghĩa là đi nhặt rác nhưng sự thực là ta đang diễn, Phải không ạ? đang diễn, Nghĩa là đi nhặt rác nhưng sự thực là ta đang diễn, Phải không ạ? đang diễn, đang diễn cho mọi người xem. Phải không ạ? đang diễn, đang diễn cho mọi người xem.
Đây là một màn biểu diễn, a performance, đang diễn cho mọi người xem.. Đây là một màn biểu diễn, a performance,. một cái màn biểu diễn cho mọi người. Đây là một màn biểu diễn, a performance,. một cái màn biểu diễn cho mọi người.. Cho nên là ta phải lúc nào phải cười tươi, mặc đồ đẹp,. đánh môi hơi đỏ đỏ một chút cho đàng hoàng Cho nên là ta phải lúc nào phải cười tươi, mặc đồ đẹp,. đánh môi hơi đỏ đỏ một chút cho đàng hoàng. rồi mới đi nhặt rác. đánh môi hơi đỏ đỏ một chút cho đàng hoàng. rồi mới đi nhặt rác.. Chớ không được nhặt rác mà mặt xấu và quần áo xấu, rồi mới đi nhặt rác.. Chớ không được nhặt rác mà mặt xấu và quần áo xấu,. mặt phải đẹp, quần áo phải đẹp, bị đang đi diễn mà, Chớ không được nhặt rác mà mặt xấu và quần áo xấu,. mặt phải đẹp, quần áo phải đẹp, bị đang đi diễn mà,. nhớ, tất cả diễn viên đều phải đẹp, ta cũng vậy. mặt phải đẹp, quần áo phải đẹp, bị đang đi diễn mà,.
Nhớ, tất cả diễn viên đều phải đẹp, ta cũng vậy. Tay cầm cái đồ móc, móc cũng phải là loại móc đẹp, đúng tiêu chuẩn Hàn quốc đàng hoàng nha, nhớ, tất cả diễn viên đều phải đẹp, ta cũng vậy. Tay cầm cái đồ móc, móc cũng phải là loại móc đẹp, đúng tiêu chuẩn Hàn quốc đàng hoàng nha, rồi cái bao cũng đẹp, người đẹp. Tay cầm cái đồ móc, móc cũng phải là loại móc đẹp, đúng tiêu chuẩn Hàn quốc đàng hoàng nha, rồi cái bao cũng đẹp, người đẹp. Đi nhặt rác dù trời nắng, trời mưa, rồi cái bao cũng đẹp, người đẹp. Đi nhặt rác dù trời nắng, trời mưa, bao nhiêu người nhìn ta, càng nhìn ta càng hãnh diện, nha, Đi nhặt rác dù trời nắng, trời mưa, bao nhiêu người nhìn ta, càng nhìn ta càng hãnh diện, nha, vì cái diễn nhặt rác này. bao nhiêu người nhìn ta, càng nhìn ta càng hãnh diện, nha, vì cái diễn nhặt rác này.
Đâu có diễn viên nào của Hàn quốc đi nhặt rác đâu. vì cái diễn nhặt rác này. Đâu có diễn viên nào của Hàn quốc đi nhặt rác đâu. Phải không? chỉ có diễn viên của Việt Nam mới đi nhặt rác thôi, như vậy. Ta cứ kiên trì đi qua con phố mà một lát nó mệt nó mỏi, Phải không? chỉ có diễn viên của Việt Nam mới đi nhặt rác thôi, như vậy. Ta cứ kiên trì đi qua con phố mà một lát nó mệt nó mỏi, nào giờ ít lao động mà, mỏi, nhưng mà cái cảm giác mỏi mệt của cái cơ ta cố gắng vượt qua. nào giờ ít lao động mà, mỏi, nhưng mà cái cảm giác mỏi mệt của cái cơ ta cố gắng vượt qua. Mệt cái đứng lại thở, mỏi, nhưng mà cái cảm giác mỏi mệt của cái cơ ta cố gắng vượt qua.
Mệt cái đứng lại thở, thì huynh đệ ta nói: sao mới làm có mấy cái mà? Mệt cái đứng lại thở, thì huynh đệ ta nói: sao mới làm có mấy cái mà? Ta phải ráng xách lên, khắc phục vượt qua cái mỏi cơ thì huynh đệ ta nói: sao mới làm có mấy cái mà? Ta phải ráng xách lên, khắc phục vượt qua cái mỏi cơ để mà tiếp tục đi làm việc, Ta phải ráng xách lên, khắc phục vượt qua cái mỏi cơ để mà tiếp tục đi làm việc, là rèn luyện cho ta cái quan điểm về để mà tiếp tục đi làm việc, là rèn luyện cho ta cái quan điểm về kiên định lập trường thêm nha, như vậy. là rèn luyện cho ta cái quan điểm về kiên định lập trường thêm nha, như vậy.
Hoặc là như vừa rồi ta nghe vậy, kiên định lập trường thêm nha, như vậy. Hoặc là như vừa rồi ta nghe vậy, các anh bộ độ vào một cái khu để cứu hộ bị đất sạt lở chết luôn. Hoặc là như vừa rồi ta nghe vậy, các anh bộ độ vào một cái khu để cứu hộ bị đất sạt lở chết luôn. Mà ta theo dõi ta mới thấy, các anh bộ độ vào một cái khu để cứu hộ bị đất sạt lở chết luôn. Mà ta theo dõi ta mới thấy, thì khi mà nước ngập chúng thanh niên của ta ở Huế là Mà ta theo dõi ta mới thấy, thì khi mà nước ngập chúng thanh niên của ta ở Huế là những người đầu tiên đi vào để đem lương thực cho cái vùng bị cô lập, tại họ hoàn toàn không còn gì ăn. những người đầu tiên đi vào để đem lương thực cho cái vùng bị cô lập, tại họ hoàn toàn không còn gì ăn.
Hoàn toàn không còn gì ăn. tại họ hoàn toàn không còn gì ăn. Hoàn toàn không còn gì ăn. Khi mà bên chúng thanh niên Huế ta liên lạc được là ta đi vào liền. Hoàn toàn không còn gì ăn. Khi mà bên chúng thanh niên Huế ta liên lạc được là ta đi vào liền. Vào, chính quyền địa phương họ rất là mừng Khi mà bên chúng thanh niên Huế ta liên lạc được là ta đi vào liền. Vào, chính quyền địa phương họ rất là mừng vì có một cái đường tiếp tế chớ Vào, chính quyền địa phương họ rất là mừng vì có một cái đường tiếp tế chớ bị nước cắt hết không còn đường, vì có một cái đường tiếp tế chớ bị nước cắt hết không còn đường, đi xe hết được rồi, phải đi xuồng đi vào. bị nước cắt hết không còn đường, đi xe hết được rồi, phải đi xuồng đi vào.
Phải nói là vất vả mà, đi xe hết được rồi, phải đi xuồng đi vào. Phải nói là vất vả mà, Khi mà phát hiện đi, Sư phụ nói: tụi con áo phao đâu? Phải nói là vất vả mà, Khi mà phát hiện đi, Sư phụ nói: tụi con áo phao đâu? Chớ không thêm một vài đứa nữa Sư phụ mệt lắm. Khi mà phát hiện đi, Sư phụ nói: tụi con áo phao đâu? Chớ không thêm một vài đứa nữa Sư phụ mệt lắm. Mới hớ là vội vàng đi không mang áo phao. Chớ không thêm một vài đứa nữa Sư phụ mệt lắm. Mới hớ là vội vàng đi không mang áo phao. Đó là một cái sai lầm, Mới hớ là vội vàng đi không mang áo phao. Đó là một cái sai lầm, ban điều hành đó phải bị phê bình, Đó là một cái sai lầm, ban điều hành đó phải bị phê bình, đi vào vùng đó phải mặc áo phao, không nói gì hết trơn. ban điều hành đó phải bị phê bình, đi vào vùng đó phải mặc áo phao, không nói gì hết trơn.
Nhưng mà đem ít lương thực được để chận cái cơn đói người ta đã. đi vào vùng đó phải mặc áo phao, không nói gì hết trơn. Nhưng mà đem ít lương thực được để chận cái cơn đói người ta đã. Bà lão bả nói bả không còn gì ăn hết trơn, bả đưa ra cái nồi không, có miếng cơm cháy, Nhưng mà đem ít lương thực được để chận cái cơn đói người ta đã. Bà lão bả nói bả không còn gì ăn hết trơn, bả đưa ra cái nồi không, có miếng cơm cháy, Không còn gì để ăn. Bà lão bả nói bả không còn gì ăn hết trơn, bả đưa ra cái nồi không, có miếng cơm cháy, Không còn gì để ăn. Nhưng mà ta đưa đến gấp rút, vội vàng, chỉ đem được ít mì gói, ít gạo thôi, như vậy. Không còn gì để ăn.
Nhưng mà ta đưa đến gấp rút, vội vàng, chỉ đem được ít mì gói, ít gạo thôi, như vậy. Rồi phát hiện thêm một vùng khác, Nhưng mà ta đưa đến gấp rút, vội vàng, chỉ đem được ít mì gói, ít gạo thôi, như vậy. Rồi phát hiện thêm một vùng khác, rồi mai lên đường đi nữa, như vậy. Rồi phát hiện thêm một vùng khác, rồi mai lên đường đi nữa, như vậy. Thì cái việc mà trong bão, trong lũ rồi mai lên đường đi nữa, như vậy. Thì cái việc mà trong bão, trong lũ ta chịu cực chịu khó đi như vậy, Thì cái việc mà trong bão, trong lũ ta chịu cực chịu khó đi như vậy, Nó hình thành trong ta một cái sức mạnh tinh thần nữa. ta chịu cực chịu khó đi như vậy, Nó hình thành trong ta một cái sức mạnh tinh thần nữa.
Mà cái sức mạnh tinh thần này của gì? Nó hình thành trong ta một cái sức mạnh tinh thần nữa. Mà cái sức mạnh tinh thần này của gì? Kiên định lập trường trong những điều tốt đẹp. Mà cái sức mạnh tinh thần này của gì? Kiên định lập trường trong những điều tốt đẹp. Nhưng mà ta đi có chút xíu hà, Kiên định lập trường trong những điều tốt đẹp. Nhưng mà ta đi có chút xíu hà, không bằng các anh bộ đội Nhưng mà ta đi có chút xíu hà, không bằng các anh bộ đội vượt rừng, vượt đèo rất là khổ sở, vô đó bị vùi chết luôn. không bằng các anh bộ đội vượt rừng, vượt đèo rất là khổ sở, vô đó bị vùi chết luôn. Thì ta phải hiểu rằng cái địa hình của nó gì? cực kỳ khó khăn, hiểm trở.
Chớ còn chúng thanh niên ta đi vượt nước vào cái chỗ bị cô lập, Thì ta phải hiểu rằng cái địa hình của nó gì? cực kỳ khó khăn, hiểm trở. Chớ còn chúng thanh niên ta đi vượt nước vào cái chỗ bị cô lập, coi vậy chớ vẫn không phải là khó. Chớ còn chúng thanh niên ta đi vượt nước vào cái chỗ bị cô lập, coi vậy chớ vẫn không phải là khó. Các anh bộ đội phải đến trước những nơi mà khó nhất. Và vào các anh mang theo lương thực của mình, vô mới phát hiện là dân làm sao? Dân đói quá, Và vào các anh mang theo lương thực của mình, vô mới phát hiện là dân làm sao? Dân đói quá, Đưa hết lương thực của mình cho dân ăn cái đã. vô mới phát hiện là dân làm sao? Dân đói quá, Đưa hết lương thực của mình cho dân ăn cái đã.
Còn mình ăn rất ít Đưa hết lương thực của mình cho dân ăn cái đã. Còn mình ăn rất ít một chút xíu thôi, rồi chịu đói Còn mình ăn rất ít một chút xíu thôi, rồi chịu đói để cứu dân, đưa họ về cái vùng an toàn cái đã rồi rút lui. một chút xíu thôi, rồi chịu đói để cứu dân, đưa họ về cái vùng an toàn cái đã rồi rút lui. Khi rút lui về thật sự là các anh đang đói meo hết, để cứu dân, đưa họ về cái vùng an toàn cái đã rồi rút lui. Khi rút lui về thật sự là các anh đang đói meo hết, nhưng mà chịu cái cơn đói đó để lo cho dân trước, Khi rút lui về thật sự là các anh đang đói meo hết, nhưng mà chịu cái cơn đói đó để lo cho dân trước, đúng cái lý tưởng của người bộ đội cụ Hồ cái đã. nhưng mà chịu cái cơn đói đó để lo cho dân trước, đúng cái lý tưởng của người bộ đội cụ Hồ cái đã.
Thì những cái tinh thần đó được rèn luyện qua hành động. đúng cái lý tưởng của người bộ đội cụ Hồ cái đã.. Thì những cái tinh thần đó được rèn luyện qua hành động.. Thì ban đầu là ta có cái sức mạnh kiên trì rồi, Thì những cái tinh thần đó được rèn luyện qua hành động.. Thì ban đầu là ta có cái sức mạnh kiên trì rồi,. rồi ta lại có cái Thì ban đầu là ta có cái sức mạnh kiên trì rồi,. rồi ta lại có cái. xác định cái lý tưởng đẹp để đi theo.. Rồi bây giờ cái thứ ba nữa là xác định cái lý tưởng đẹp để đi theo.. Rồi bây giờ cái thứ ba nữa là. kinh qua hành động để củng cố cái lập trường đó, Rồi bây giờ cái thứ ba nữa là. kinh qua hành động để củng cố cái lập trường đó,. thì ta là một con người được gọi là gì? kinh qua hành động để củng cố cái lập trường đó,. thì ta là một con người được gọi là gì?. Kiên định lập trường trong cái lý tưởng cao đẹp. thì ta là một con người được gọi là gì?.
Kiên định lập trường trong cái lý tưởng cao đẹp.. Thì những cái người đó vậy, bỏ cái thân này rồi thường phải đi về cõi lành, Kiên định lập trường trong cái lý tưởng cao đẹp.. Thì những cái người đó vậy, bỏ cái thân này rồi thường phải đi về cõi lành,. mà cái quả phúc rất là lâu. Thì những cái người đó vậy, bỏ cái thân này rồi thường phải đi về cõi lành,. mà cái quả phúc rất là lâu.. Thì ngược lại cũng vậy, mà cái quả phúc rất là lâu.. Thì ngược lại cũng vậy,. bây giờ một người trước đây hoàn thành trách nhiệm của mình,. có tinh thần trách nhiệm, chịu cực chịu khổ cắt cho xong thuở ruộng, cắt lúa cho xong, bây giờ một người trước đây hoàn thành trách nhiệm của mình,. có tinh thần trách nhiệm, chịu cực chịu khổ cắt cho xong thuở ruộng, cắt lúa cho xong,. quấn hết đống rơm hay chẻ cho xong một cái đống củi, có tinh thần trách nhiệm, chịu cực chịu khổ cắt cho xong thuở ruộng, cắt lúa cho xong,.
Quấn hết đống rơm hay chẻ cho xong một cái đống củi,. hay là kéo thuyền về cho kịp con nước sao đó quấn hết đống rơm hay chẻ cho xong một cái đống củi,. hay là kéo thuyền về cho kịp con nước sao đó. Cũng hình thành được cái sức mạnh tinh thần. hay là kéo thuyền về cho kịp con nước sao đó. Cũng hình thành được cái sức mạnh tinh thần.. Nhưng mà đến cái chỗ ngã ba họ đã rẽ một hướng khác. Cũng hình thành được cái sức mạnh tinh thần.. Nhưng mà đến cái chỗ ngã ba họ đã rẽ một hướng khác.. Là có một ai đó đã cho họ một cái quan điểm rằng Nhưng mà đến cái chỗ ngã ba họ đã rẽ một hướng khác.. Là có một ai đó đã cho họ một cái quan điểm rằng. sống trên đời này Là có một ai đó đã cho họ một cái quan điểm rằng. sống trên đời này. lo cho mình cái đã, sống trên đời này. lo cho mình cái đã,. mình tốt rồi thì mới tính sau, lo cho mình cái đã,.
Mình tốt rồi thì mới tính sau, vì trên cuộc đời này chẳng ai thương ai. mình tốt rồi thì mới tính sau, vì trên cuộc đời này chẳng ai thương ai. Họ gieo rắc cho mình cái quan điểm như vậy, vì trên cuộc đời này chẳng ai thương ai. Họ gieo rắc cho mình cái quan điểm như vậy, trên đời này chả ai thương ai. Họ gieo rắc cho mình cái quan điểm như vậy, trên đời này chả ai thương ai. Thực tế thấy ông đó ổng hại bà kia, bà kia giành ông nọ, ông nọ chụp giựt này nọ. trên đời này chả ai thương ai. Thực tế thấy ông đó ổng hại bà kia, bà kia giành ông nọ, ông nọ chụp giựt này nọ. Họ cứ chỉ ra bao nhiêu cái chuyện trên cuộc đời này, Thực tế thấy ông đó ổng hại bà kia, bà kia giành ông nọ, ông nọ chụp giựt này nọ.
Họ cứ chỉ ra bao nhiêu cái chuyện trên cuộc đời này,. cái làm mình nản và làm mình mất niềm tin với cuộc sống. Họ cứ chỉ ra bao nhiêu cái chuyện trên cuộc đời này,. cái làm mình nản và làm mình mất niềm tin với cuộc sống.. Mình mất niềm tin với cuộc sống rồi cái khi mà ai nói thôi sống trên đời này cứ lo cho mình trước, cái làm mình nản và làm mình mất niềm tin với cuộc sống.. Mình mất niềm tin với cuộc sống rồi cái khi mà ai nói thôi sống trên đời này cứ lo cho mình trước,. Cứ lo cho mình, nó hình thành cái khuynh hướng ích kỷ,. lo cho mình và suy nghĩ của mình Cứ lo cho mình, nó hình thành cái khuynh hướng ích kỷ,. lo cho mình và suy nghĩ của mình. đã ích kỷ rồi bắt đầu nó chấp cái ý nghĩ của mình, lo cho mình và suy nghĩ của mình. đã ích kỷ rồi bắt đầu nó chấp cái ý nghĩ của mình,. hễ cái ý nghĩ của mình mới quan trọng hơn cái tâm tình của người khác. đã ích kỷ rồi bắt đầu nó chấp cái ý nghĩ của mình,.
Hễ cái ý nghĩ của mình mới quan trọng hơn cái tâm tình của người khác. Đây là bắt đầu hình thành cái quan điểm, cái khuynh hướng là lỳ lợm ngang bướng. hễ cái ý nghĩ của mình mới quan trọng hơn cái tâm tình của người khác. Đây là bắt đầu hình thành cái quan điểm, cái khuynh hướng là lỳ lợm ngang bướng. Ý nghĩ của mình quan trọng hơn tâm tình của người khác, Đây là bắt đầu hình thành cái quan điểm, cái khuynh hướng là lỳ lợm ngang bướng. Ý nghĩ của mình quan trọng hơn tâm tình của người khác, kể cả tâm tình của bố mẹ mình cũng kệ, không quan trọng. Ý nghĩ của mình quan trọng hơn tâm tình của người khác, kể cả tâm tình của bố mẹ mình cũng kệ, không quan trọng.
Ý nghĩ của mình mới quan trọng, kể cả tâm tình của bố mẹ mình cũng kệ, không quan trọng. Ý nghĩ của mình mới quan trọng, lợi ích của mình mới quan trọng. Ý nghĩ của mình mới quan trọng, lợi ích của mình mới quan trọng. À, thì người này từ cái sức mạnh tinh thần có, nhưng do quan điểm sai lợi ích của mình mới quan trọng. À, thì người này từ cái sức mạnh tinh thần có, nhưng do quan điểm sai rẽ sang một cái hướng trở thành con người lỳ lợm ngang bướng. À, thì người này từ cái sức mạnh tinh thần có, nhưng do quan điểm sai rẽ sang một cái hướng trở thành con người lỳ lợm ngang bướng. Ai nói gì cũng cãi, rẽ sang một cái hướng trở thành con người lỳ lợm ngang bướng.
Ai nói gì cũng cãi, ý mình mới quan trọng, Ai nói gì cũng cãi, ý mình mới quan trọng, ai đúng ý mình thì vui, ai không đúng ý mình sựng liền, ý mình mới quan trọng, ai đúng ý mình thì vui, ai không đúng ý mình sựng liền, vì ý mình là nhất, lợi ích mình là nhất. ai đúng ý mình thì vui, ai không đúng ý mình sựng liền, vì ý mình là nhất, lợi ích mình là nhất. Và ta trở thành con người rẽ sang cái hướng đó, vì ý mình là nhất, lợi ích mình là nhất. Và ta trở thành con người rẽ sang cái hướng đó, lỳ lợm ngang bướng. Và ta trở thành con người rẽ sang cái hướng đó, lỳ lợm ngang bướng. Vậy ở đây ai thấy mình đúng rơi vào cái bịnh lỳ lợm ngang bướng? Không có mấy người giơ tay cả, rất đúng. Không có mấy người giơ tay cả, rất đúng.
Chỉ có một hai người giơ tay và chính xác người đó đang bị lỗi đó, Chỉ có một hai người giơ tay và chính xác người đó đang bị lỗi đó, không phải khiêm tốn, người này rất thật thà, và chính xác người đó đang bị lỗi đó, không phải khiêm tốn, người này rất thật thà, đã giơ tay được rồi đó, không phải khiêm tốn, người này rất thật thà, đã giơ tay được rồi đó, thấy được lỗi mình rồi đó. đã giơ tay được rồi đó, thấy được lỗi mình rồi đó. Hầu hết những người ngồi đây không đến cái mức độ mà lỳ lợm ngang bướng như Sư phụ vừa nói. Hầu hết những người ngồi đây không đến cái mức độ mà lỳ lợm ngang bướng như Sư phụ vừa nói.
Phải không ạ? không đến cái mức độ mà lỳ lợm ngang bướng như Sư phụ vừa nói.. Phải không ạ?. Tại vì mình đã chọn được đạo lý rồi,. đã biết tôn kính Phật, biết yêu thương chúng sinh Tại vì mình đã chọn được đạo lý rồi,. đã biết tôn kính Phật, biết yêu thương chúng sinh. thì mình đã xem nhẹ cái ý nghĩ của mình rồi, đã biết tôn kính Phật, biết yêu thương chúng sinh. thì mình đã xem nhẹ cái ý nghĩ của mình rồi,. mới về đây ngồi đây mà ngồi thiền. thì mình đã xem nhẹ cái ý nghĩ của mình rồi,. mới về đây ngồi đây mà ngồi thiền.. Và đặc biệt là những người ngồi thiền mới về đây ngồi đây mà ngồi thiền.. Và đặc biệt là những người ngồi thiền. là những người không thể chấp ý của mình được, Và đặc biệt là những người ngồi thiền. là những người không thể chấp ý của mình được,. vì chấp ý của mình thì không ngồi thiền được. là những người không thể chấp ý của mình được,.
Vì chấp ý của mình thì không ngồi thiền được. Vì sao vậy? vì chấp ý của mình thì không ngồi thiền được. Vì sao vậy? Vì nguyên tắc của ngồi thiền là gì? Vì sao vậy? Vì nguyên tắc của ngồi thiền là gì? Từ bỏ ý nghĩ của mình thì để cho tâm mới thanh tịnh. Vì nguyên tắc của ngồi thiền là gì? Từ bỏ ý nghĩ của mình thì để cho tâm mới thanh tịnh. Ngồi thiền là tâm thanh tịnh mà, Từ bỏ ý nghĩ của mình thì để cho tâm mới thanh tịnh. Ngồi thiền là tâm thanh tịnh mà, thấy thân này không là gì cả, tâm này không là gì cả Ngồi thiền là tâm thanh tịnh mà, thấy thân này không là gì cả, tâm này không là gì cả thì mới ngồi thiền được, tâm mới thanh tịnh được. thấy thân này không là gì cả, tâm này không là gì cả thì mới ngồi thiền được, tâm mới thanh tịnh được.
Nên do vậy, những ai có mặt trong khóa thiền thì mới ngồi thiền được, tâm mới thanh tịnh được.. Nên do vậy, những ai có mặt trong khóa thiền. đều là những người không thể lỳ lợm ngang bướng, Nên do vậy, những ai có mặt trong khóa thiền. đều là những người không thể lỳ lợm ngang bướng,. chỉ hơi lỳ lỳ chút thôi. đều là những người không thể lỳ lợm ngang bướng,. chỉ hơi lỳ lỳ chút thôi.. Là do chúng ta còn tập khí.. Chớ đã chấp nhận bước vô trong khóa thiền là Là do chúng ta còn tập khí.. Chớ đã chấp nhận bước vô trong khóa thiền là. ta rất ít bị cái kiểu lỳ lợm ngang bướng mà bất chấp nỗi đau của người khác, Chớ đã chấp nhận bước vô trong khóa thiền là. ta rất ít bị cái kiểu lỳ lợm ngang bướng mà bất chấp nỗi đau của người khác,. nên thường là ta biết lắng nghe hơn. ta rất ít bị cái kiểu lỳ lợm ngang bướng mà bất chấp nỗi đau của người khác,.
Nên thường là ta biết lắng nghe hơn.. Đó, thôi, chút nữa nói lại. nên thường là ta biết lắng nghe hơn.. Đó, thôi, chút nữa nói lại.. Còn cái người mà thuộc loại là đúng chuẩn mực của lỳ lợm ngang bướng rồi Đó, thôi, chút nữa nói lại.. Còn cái người mà thuộc loại là đúng chuẩn mực của lỳ lợm ngang bướng rồi. ta sống gần họ không nổi. Còn cái người mà thuộc loại là đúng chuẩn mực của lỳ lợm ngang bướng rồi. ta sống gần họ không nổi.. Như có một cái người vậy kể chuyện cho Sư phụ, nói:. năm đó, năm này đây nè, bố mẹ con đã li dị, Sư Phụ ngạc nhiên. ủa, sao lại có chuyện này?. tại vì nhìn cái gương mặt thì thấy ủa, sao lại có chuyện này?. tại vì nhìn cái gương mặt thì thấy. mọi người cũng hiền, nói không. Bố con có một điều rất lạ mọi người cũng hiền, nói không. Bố con có một điều rất lạ. là quyết không bao giờ nhường mẹ con trong bất cứ chuyện gì. Bố con có một điều rất lạ.
Là quyết không bao giờ nhường mẹ con trong bất cứ chuyện gì. Dù là mẹ con hết sức cố gắng bảo vệ hạnh phúc gia đình nhưng đành phải li dị và bỏ nhà ra đi, nhường lại hết, vô cơ quan ở luôn, vô cơ quan Dù là mẹ con hết sức cố gắng bảo vệ hạnh phúc gia đình nhưng đành phải li dị và bỏ nhà ra đi, nhường lại hết, vô cơ quan ở luôn, vô cơ quan xin một cái phòng ở tạm vì không chịu nổi. nhường lại hết, vô cơ quan ở luôn, vô cơ quan xin một cái phòng ở tạm vì không chịu nổi. Còn cái ông kia thì có với nhau hai mặt con, xin một cái phòng ở tạm vì không chịu nổi. Còn cái ông kia thì có với nhau hai mặt con, nhưng mà quyết không bao giờ nhường vợ trong một ý kiến nào. Còn cái ông kia thì có với nhau hai mặt con, nhưng mà quyết không bao giờ nhường vợ trong một ý kiến nào.
Thà gia đình tan vỡ, vợ đòi li dị, cứ li dị,. nhưng mà ý ổng là tất cả. Thà gia đình tan vỡ, vợ đòi li dị, cứ li dị,. nhưng mà ý ổng là tất cả.. Lạ lùng, có những con người đến mức độ như vậy,. họ chấp đến mức độ như vậy, ta không hiểu nổi. Lạ lùng, có những con người đến mức độ như vậy,. họ chấp đến mức độ như vậy, ta không hiểu nổi.. Thì ở đây là để có thể lỳ đến mức độ như vậy, họ chấp đến mức độ như vậy, ta không hiểu nổi.. Thì ở đây là để có thể lỳ đến mức độ như vậy,. bất chấp cái tâm tình của người khác, mà thậm chí là cái người vợ với người chồng Thì ở đây là để có thể lỳ đến mức độ như vậy,. bất chấp cái tâm tình của người khác, mà thậm chí là cái người vợ với người chồng. mà mình đã thề thốt yêu đương, bất chấp luôn, cũng là một loại siêu lỳ, bất chấp cái tâm tình của người khác, mà thậm chí là cái người vợ với người chồng.
Mà mình đã thề thốt yêu đương, bất chấp luôn, cũng là một loại siêu lỳ, không phải là dễ, siêu lỳ. mà mình đã thề thốt yêu đương, bất chấp luôn, cũng là một loại siêu lỳ, không phải là dễ, siêu lỳ. Thì họ sẽ đi cái nhân quả của họ như vậy. Ở đây ta mới nhớ lại Thì họ sẽ đi cái nhân quả của họ như vậy. Ở đây ta mới nhớ lại cái câu chuyện của 3 tôn giả ở trong khu rừng Sừng bò, tiểu kinh Rừng Sừng bò vậy. Ở đây ta mới nhớ lại cái câu chuyện của 3 tôn giả ở trong khu rừng Sừng bò, tiểu kinh Rừng Sừng bò vậy. Nói: Con không sống bằng tâm của con, cái câu chuyện của 3 tôn giả ở trong khu rừng Sừng bò, tiểu kinh Rừng Sừng bò vậy.
Nói: Con không sống bằng tâm của con,. mà con sống bằng tâm của huynh đệ con. Nói: Con không sống bằng tâm của con,. mà con sống bằng tâm của huynh đệ con.. Ta nhớ vậy.. Chỉ có những bậc Alahán sống với nhau Ta nhớ vậy.. Chỉ có những bậc Alahán sống với nhau. họ mới được như vậy. Chỉ có những bậc Alahán sống với nhau. họ mới được như vậy.. Con không sống bằng tâm của con, mà con sống bằng tâm của huynh đệ con. họ mới được như vậy.. Con không sống bằng tâm của con, mà con sống bằng tâm của huynh đệ con.. Cái câu này ta ngồi mà ta tư duy, ta suy nghiệm. rồi ta ứng dụng vào trong cuộc sống Cái câu này ta ngồi mà ta tư duy, ta suy nghiệm. rồi ta ứng dụng vào trong cuộc sống. sẽ thấy rất khó thực hiện, rồi ta ứng dụng vào trong cuộc sống. sẽ thấy rất khó thực hiện,. nhưng đẹp không thể nào mà tính kể được. sẽ thấy rất khó thực hiện,.
Nhưng đẹp không thể nào mà tính kể được. Từ hôm nay ta về nhà ta thử thực hiện điều này. Không đợi người khác nói ra, Từ hôm nay ta về nhà ta thử thực hiện điều này. Không đợi người khác nói ra, không đợi người trong gia đình mình nói ra, Không đợi người khác nói ra, không đợi người trong gia đình mình nói ra, mà mình chỉ đoán thôi, không đợi người trong gia đình mình nói ra, mà mình chỉ đoán thôi, đoán được và mình đã sao? mà mình chỉ đoán thôi, đoán được và mình đã sao? đã làm giúp, đã hỗ trợ. Nhưng mà dĩ nhiên đừng có hỗ trợ điều bậy, ví dụ mình đoán cái người nhà mình chuẩn bị đi nhậu Nhưng mà dĩ nhiên đừng có hỗ trợ điều bậy, ví dụ mình đoán cái người nhà mình chuẩn bị đi nhậu hay là đi ăn cướp thì phải chận nha. ví dụ mình đoán cái người nhà mình chuẩn bị đi nhậu hay là đi ăn cướp thì phải chận nha.
Nhưng mà còn những việc bình thường trong cuộc sống, hay là đi ăn cướp thì phải chận nha. Nhưng mà còn những việc bình thường trong cuộc sống, nhiều khi cái người đó bỗng nhiên họ thích ăn món này, họ thích ngồi chỗ kia, Nhưng mà còn những việc bình thường trong cuộc sống, nhiều khi cái người đó bỗng nhiên họ thích ăn món này, họ thích ngồi chỗ kia, mình đoán được mình hỗ trợ hết, nhiều khi cái người đó bỗng nhiên họ thích ăn món này, họ thích ngồi chỗ kia, mình đoán được mình hỗ trợ hết, chớ không cần phải đợi nói ra. mình đoán được mình hỗ trợ hết, chớ không cần phải đợi nói ra. Mình sẽ thấy rất là lạ, chớ không cần phải đợi nói ra.
Mình sẽ thấy rất là lạ, mình bỏ cái tâm mình đi, bỏ cuộc sống riêng tư của mình đi Mình sẽ thấy rất là lạ, mình bỏ cái tâm mình đi, bỏ cuộc sống riêng tư của mình đi để sống cho người khác thôi, mình bỏ cái tâm mình đi, bỏ cuộc sống riêng tư của mình đi để sống cho người khác thôi, sống cho điều ước muốn đúng của người khác thôi. để sống cho người khác thôi, sống cho điều ước muốn đúng của người khác thôi. Những cái điều ước muốn bình thường, tốt đẹp người khác ta đáp ứng hết, sống cho điều ước muốn đúng của người khác thôi. Những cái điều ước muốn bình thường, tốt đẹp người khác ta đáp ứng hết, đáp ứng hết, không cần người khác nói ra nữa. Những cái điều ước muốn bình thường, tốt đẹp người khác ta đáp ứng hết, đáp ứng hết, không cần người khác nói ra nữa.
Thì một ngày nào đó ta mới phát hiện đáp ứng hết, không cần người khác nói ra nữa.. Thì một ngày nào đó ta mới phát hiện. cuộc đời ta rất đẹp,. rất hạnh phúc, rất an vui. cuộc đời ta rất đẹp,. rất hạnh phúc, rất an vui.. Không phải là ta được người khác thương, người khác chìu rất hạnh phúc, rất an vui.. Không phải là ta được người khác thương, người khác chìu. mà ta hạnh phúc đâu. Không phải là ta được người khác thương, người khác chìu. mà ta hạnh phúc đâu.. Chính vì ta từ bỏ được mà ta hạnh phúc đâu.. Chính vì ta từ bỏ được. cái lợi ích của mình,. cái việc quan tâm cho chính mình. để hiểu được người khác, để đáp ứng được cho nhu cầu của người khác, cái việc quan tâm cho chính mình. để hiểu được người khác, để đáp ứng được cho nhu cầu của người khác,. đáp ứng được cái tâm tình của người khác. để hiểu được người khác, để đáp ứng được cho nhu cầu của người khác,.
Đáp ứng được cái tâm tình của người khác. Ta mới bất ngờ phát hiện ra, ồ, cuộc sống này mới là cuộc sống đẹp. đáp ứng được cái tâm tình của người khác. Ta mới bất ngờ phát hiện ra, ồ, cuộc sống này mới là cuộc sống đẹp. Còn ta cứ khăng khăng không cần biết ai, chỉ biết mình, từ từ càng lúc càng loạn tâm, càng đau khổ. Còn ta cứ khăng khăng không cần biết ai, chỉ biết mình, từ từ càng lúc càng loạn tâm, càng đau khổ. Có những người vậy, than: cuộc đời con buồn tẻ, đau khổ, bất an. cuộc đời con buồn tẻ, đau khổ, bất an. Nói: chỉ vì con lo cho con nhiều quá, đau khổ, bất an. Nói: chỉ vì con lo cho con nhiều quá, con chỉ quan tâm tới chính ý nghĩ của con.
Hoặc có người nói: dạ, con là người sống nội tâm. con chỉ quan tâm tới chính ý nghĩ của con. Hoặc có người nói: dạ, con là người sống nội tâm. Nội tâm là cái gì? nội tâm tức là con chấp ý con chớ có cái gì đâu mà nội tâm, Hoặc có người nói: dạ, con là người sống nội tâm. Nội tâm là cái gì? nội tâm tức là con chấp ý con chớ có cái gì đâu mà nội tâm, chả có cái gì nội tâm cả, Nội tâm là cái gì? nội tâm tức là con chấp ý con chớ có cái gì đâu mà nội tâm, chả có cái gì nội tâm cả, nội tâm ở trong đó là tham sân si. chả có cái gì nội tâm cả, nội tâm ở trong đó là tham sân si. Nói con là người sống nội tâm, nghe lãng mạn thơ văn, nội tâm ở trong đó là tham sân si.
Nói con là người sống nội tâm, nghe lãng mạn thơ văn, chả có cái gì trong nội tâm đó cả, Nói con là người sống nội tâm, nghe lãng mạn thơ văn, chả có cái gì trong nội tâm đó cả, nội tâm toàn tham sân si, nghĩ bậy không, toàn ý nghĩ. Con cứ ngồi con nuôi cái tâm đó, chả có cái gì trong nội tâm đó cả, nội tâm toàn tham sân si, nghĩ bậy không, toàn ý nghĩ. Con cứ ngồi con nuôi cái tâm đó, theo đuổi những cái tâm trong đó thành ra chấp cái ý của mình. nội tâm toàn tham sân si, nghĩ bậy không, toàn ý nghĩ. Con cứ ngồi con nuôi cái tâm đó, theo đuổi những cái tâm trong đó thành ra chấp cái ý của mình.
Vất cái nội tâm đó ra đi, theo đuổi những cái tâm trong đó thành ra chấp cái ý của mình. Vất cái nội tâm đó ra đi, để làm chi? Để sống được với mọi người, Vất cái nội tâm đó ra đi, để làm chi? Để sống được với mọi người, để hiểu được tâm tình của mọi người, để làm chi? Để sống được với mọi người, để hiểu được tâm tình của mọi người, đáp ứng được với mọi người. để hiểu được tâm tình của mọi người, đáp ứng được với mọi người. Và thậm chí biết cái lỗi mọi người sắp phạm chận giùm cho họ, đừng để họ phạm lỗi. đáp ứng được với mọi người. Và thậm chí biết cái lỗi mọi người sắp phạm chận giùm cho họ, đừng để họ phạm lỗi.
Cuộc sống như vậy mới là cuộc sống đẹp. Đó là ta bắt chước được một phần Và thậm chí biết cái lỗi mọi người sắp phạm chận giùm cho họ, đừng để họ phạm lỗi.. Cuộc sống như vậy mới là cuộc sống đẹp. Đó là ta bắt chước được một phần. cái cuộc sống, cái tâm hạnh của các vị Alahán vĩ đại, như vậy. Cuộc sống như vậy mới là cuộc sống đẹp. Đó là ta bắt chước được một phần. cái cuộc sống, cái tâm hạnh của các vị Alahán vĩ đại, như vậy.. Còn mà khi mà. ta đã có cái sức mạnh tinh thần, Còn mà khi mà. ta đã có cái sức mạnh tinh thần,. rồi bắt đầu chọn cái quan điểm là sống vì mình, ta đã có cái sức mạnh tinh thần,. rồi bắt đầu chọn cái quan điểm là sống vì mình,. xem trọng ý nghĩ của mình, rồi bắt đầu chọn cái quan điểm là sống vì mình,. xem trọng ý nghĩ của mình,. ta sẽ thấy bắt đầu ta là người gieo rắc đau khổ ra chung quanh. xem trọng ý nghĩ của mình,.
Ta sẽ thấy bắt đầu ta là người gieo rắc đau khổ ra chung quanh. Đầu tiên là người có trách nhiệm mình nhất thì đó là người đau khổ nhất. ta sẽ thấy bắt đầu ta là người gieo rắc đau khổ ra chung quanh. Đầu tiên là người có trách nhiệm mình nhất thì đó là người đau khổ nhất. Ai? bố mẹ mình, Đầu tiên là người có trách nhiệm mình nhất thì đó là người đau khổ nhất. Ai? bố mẹ mình, hoặc như là cái ông kia, vợ chồng mình trước cái đã, người nào mà có trách nhiệm với mình nhất, hoặc như là cái ông kia, vợ chồng mình trước cái đã, người nào mà có trách nhiệm với mình nhất, người đó sẽ là người người nào mà có trách nhiệm với mình nhất, người đó sẽ là người bị đau khổ nhất người đó sẽ là người bị đau khổ nhất bởi cái lỳ lợm ngang bướng của mình. bị đau khổ nhất bởi cái lỳ lợm ngang bướng của mình.
Mình chỉ biết mình thôi, nói, cãi tới cùng dù cho gia đình tan vỡ cũng kệ, Mình chỉ biết mình thôi, nói, cãi tới cùng dù cho gia đình tan vỡ cũng kệ, miễn là phải theo ý tôi, dù cho gia đình tan vỡ cũng kệ, miễn là phải theo ý tôi, con người quá tàn nhẫn. miễn là phải theo ý tôi, con người quá tàn nhẫn. Nên nói là cái người lỳ lợm ngang bướng, nhưng sự thật đó là người đang phá hoại tất cả. con người quá tàn nhẫn. Nên nói là cái người lỳ lợm ngang bướng, nhưng sự thật đó là người đang phá hoại tất cả. Cái quả báo lớn lắm và cái hậu quả lớn lắm, cái hệ quả lớn lắm, như vậy. Chỉ cần ta nhường lại một bước thôi, sẵn sàng buông ý mình ra, Chỉ cần ta nhường lại một bước thôi, sẵn sàng buông ý mình ra, bỗng nhiên mọi điều rất là tốt đẹp. sẵn sàng buông ý mình ra, bỗng nhiên mọi điều rất là tốt đẹp.
Và thậm chí là nhiều khi chưa đợi người ta yêu cầu mình đã đáp ứng, cuộc sống nó đẹp hơn bội phần. Và thậm chí là nhiều khi chưa đợi người ta yêu cầu mình đã đáp ứng, cuộc sống nó đẹp hơn bội phần. Ví dụ nói thế nào là người tử tế? đơn giản là nhiều khi ai nhờ ta cái gì ta cố gắng giúp, Ví dụ nói thế nào là người tử tế? đơn giản là nhiều khi ai nhờ ta cái gì ta cố gắng giúp, thì đã là một cuộc sống đẹp rồi. Mà cái hay hơn hết là chưa nhờ mình đã giúp, là cái cuộc sống đẹp hơn một bậc. Mà một bậc cao hơn nữa, là cái cuộc sống đẹp hơn một bậc. Mà một bậc cao hơn nữa, người ta chưa biết người ta cần cái gì, Mà một bậc cao hơn nữa, người ta chưa biết người ta cần cái gì, mình đã biết người ta sẽ cần cái đó và giúp luôn. người ta chưa biết người ta cần cái gì, mình đã biết người ta sẽ cần cái đó và giúp luôn.
Đó là cái đỉnh cao của sự tử tế. Thầy nói 3 mức độ tử tế Đó là cái đỉnh cao của sự tử tế. Thầy nói 3 mức độ tử tế mà đều là do mình từ bỏ được cái ngang bướng của mình, mình Thầy nói 3 mức độ tử tế mà đều là do mình từ bỏ được cái ngang bướng của mình, mình sống vì người khác, mà đều là do mình từ bỏ được cái ngang bướng của mình, mình sống vì người khác, mình mới hiểu tâm tình người khác để mình trở thành người tử tế sống vì người khác, mình mới hiểu tâm tình người khác để mình trở thành người tử tế ở 3 mức độ: mình mới hiểu tâm tình người khác để mình trở thành người tử tế ở 3 mức độ: Ba mức độ thứ nhất, ở 3 mức độ: Ba mức độ thứ nhất, người ta nhờ mình. Ba mức độ thứ nhất, người ta nhờ mình.
Và cái điều đó rất là bình thường, rất là tốt đẹp, không có gì xấu xa, người ta nhờ mình. Và cái điều đó rất là bình thường, rất là tốt đẹp, không có gì xấu xa, người ta cần và người ta mở miệng, mình cố gắng giúp người ta. Và cái điều đó rất là bình thường, rất là tốt đẹp, không có gì xấu xa, người ta cần và người ta mở miệng, mình cố gắng giúp người ta. Đó là mức độ tử tế thứ nhất, mà nội làm được cái mức độ thứ nhất này thôi là đã hưởng phước rất nhiều sau này, Đó là mức độ tử tế thứ nhất, mà nội làm được cái mức độ thứ nhất này thôi là đã hưởng phước rất nhiều sau này, muốn cái gì được cái nấy. mà nội làm được cái mức độ thứ nhất này thôi là đã hưởng phước rất nhiều sau này, muốn cái gì được cái nấy.
Có những người trên đời có cái phước muốn cái gì được cái nấy, muốn cái gì được cái nấy. Có những người trên đời có cái phước muốn cái gì được cái nấy, là bởi vì hễ ai nhờ mình đều tìm cách giúp, không bao giờ từ chối. Có những người trên đời có cái phước muốn cái gì được cái nấy, là bởi vì hễ ai nhờ mình đều tìm cách giúp, không bao giờ từ chối. Mà nếu chưa làm được bây giờ, cứ nuôi cái đó trong đầu, đến lúc nào đó phải làm, phải giúp cho người ta. Mà nếu chưa làm được bây giờ, cứ nuôi cái đó trong đầu, đến lúc nào đó phải làm, phải giúp cho người ta. Đó là cái mức độ tử tế thứ nhất. đến lúc nào đó phải làm, phải giúp cho người ta.
Đó là cái mức độ tử tế thứ nhất. Mức độ tử tế thứ hai, Đó là cái mức độ tử tế thứ nhất. Mức độ tử tế thứ hai, người ta chưa mở miệng, người ta cần mà người ta ngại, người ta chưa mở miệng nhưng mình đoán ra hết. Mà vì sao mình đoán ra được? vì mình không hề chấp ý mình, cuộc sống này là của mọi người, out a life is of, is from others???, của mọi người, không phải của mình. Do đó mình rất nhạy để hiểu được tâm của người khác. Lúc đó mình nhận ra người ta cần điều đó mà người ta không mở miệng được, mình giúp liền, giúp người ta cực kỳ mừng. người ta chưa mở miệng, người ta cần mà người ta ngại, người ta chưa mở miệng nhưng mình đoán ra hết. Mà vì sao mình đoán ra được? vì mình không hề chấp ý mình, cuộc sống này là của mọi người, out a life is of, is from others???, của mọi người, không phải của mình. Do đó mình rất nhạy để hiểu được tâm của người khác. Lúc đó mình nhận ra người ta cần điều đó mà người ta không mở miệng được, mình giúp liền, giúp người ta cực kỳ mừng.
Mà vì sao mình đoán ra được? người ta chưa mở miệng nhưng mình đoán ra hết. Mà vì sao mình đoán ra được? vì mình không hề chấp ý mình, cuộc sống này là của mọi người, out a life is of, is from others???, của mọi người, không phải của mình. Do đó mình rất nhạy để hiểu được tâm của người khác. Lúc đó mình nhận ra người ta cần điều đó mà người ta không mở miệng được, mình giúp liền, giúp người ta cực kỳ mừng. Mà vì sao mình đoán ra được? vì mình không hề chấp ý mình, cuộc sống này là của mọi người, vì mình không hề chấp ý mình, cuộc sống này là của mọi người, Our a life is of, is from cuộc sống này là của mọi người, Our a life is of, is from others của mọi người, không phải của mình. others của mọi người, không phải của mình.
Do đó mình rất nhạy để hiểu được tâm của người khác. của mọi người, không phải của mình. Do đó mình rất nhạy để hiểu được tâm của người khác. Lúc đó mình nhận ra người ta cần điều đó mà người ta không mở miệng được, mình giúp liền, giúp người ta cực kỳ mừng. không mở miệng được, mình giúp liền, giúp người ta cực kỳ mừng. Mà chẳng những là đợi người ta xuất hiện trước mặt mình đâu, chỉ thoáng thoáng vài cái tin nhắn điện thoại biết họ đang bị cái gì Mà chẳng những là đợi người ta xuất hiện trước mặt mình đâu, chỉ thoáng thoáng vài cái tin nhắn điện thoại biết họ đang bị cái gì mà họ chưa mở miệng, giúp liền. chỉ thoáng thoáng vài cái tin nhắn điện thoại biết họ đang bị cái gì mà họ chưa mở miệng, giúp liền.
Đó là cái mức độ tử tế thứ hai, mức độ này là bắt đầu là mức độ của chư thiên rồi đó. mà họ chưa mở miệng, giúp liền. Đó là cái mức độ tử tế thứ hai, mức độ này là bắt đầu là mức độ của chư thiên rồi đó. Mức độ tử tế thứ ba, Đó là cái mức độ tử tế thứ hai, mức độ này là bắt đầu là mức độ của chư thiên rồi đó. Mức độ tử tế thứ ba, chính người ta cần mà người ta không biết người ta cần nữa, Mức độ tử tế thứ ba, chính người ta cần mà người ta không biết người ta cần nữa, nhưng mình biết người ta đang cần, giúp luôn. Mà đến khi mình giúp rồi người ta mới vỡ ra rằng: à, đây chính là điều người ta cần. Mà đến khi mình giúp rồi người ta mới vỡ ra rằng: à, đây chính là điều người ta cần.
Ví dụ cái thứ ba là cái gì? Ví dụ cái thứ ba mình đến thăm một cái gia đình, Ví dụ cái thứ ba mình đến thăm một cái gia đình, ngồi chơi, nói chuyện người ta, mình đến thăm một cái gia đình, ngồi chơi, nói chuyện người ta, rồi một lát mấy đứa bé đi học về nó vô nó chào chú chào bác ngồi chơi, nói chuyện người ta, rồi một lát mấy đứa bé đi học về nó vô nó chào chú chào bác rồi nó đi vô nhà sau. Qua ngày hôm sau mình đem tới 2 chiếc xe đạp cho nó. Cả nhà bở ngỡ nói: tui đâu có cần, tại vì cái Cả nhà bở ngỡ nói: tui đâu có cần, tại vì cái nhà trường cách đó một cây số, đi bộ được, hoàn toàn tôi không có nhu cầu. nhà trường cách đó một cây số, đi bộ được, hoàn toàn tôi không có nhu cầu.
Nhưng mình phát hiện ra rằng hoàn toàn tôi không có nhu cầu. Nhưng mình phát hiện ra rằng sẽ có nhu cầu, Nhưng mình phát hiện ra rằng sẽ có nhu cầu, mấy đứa bé này cần một chiếc xe đạp, không phải chỉ để đi học mà để còn lớn lên còn đi xe máy. mấy đứa bé này cần một chiếc xe đạp, không phải chỉ để đi học mà để còn lớn lên còn đi xe máy. Và không phải chỉ để đi học, còn giúp mẹ đi ra chợ, đi ra đồng, không phải chỉ để đi học mà để còn lớn lên còn đi xe máy. Và không phải chỉ để đi học, còn giúp mẹ đi ra chợ, đi ra đồng, cần, phát hiện trong nhà ít xe quá, có chiếc xe ông bố ổng đi hà, mà đi đâu rồi con nhỏ không đi được. cần, phát hiện trong nhà ít xe quá, có chiếc xe ông bố ổng đi hà, mà đi đâu rồi con nhỏ không đi được.
Mà cả gia đình cảm nghĩ rằng không hề cần chiếc xe đạp, mấy đứa đi học nó cũng nghĩ nó không cần chiếc xe đạp. Mà cả gia đình cảm nghĩ rằng không hề cần chiếc xe đạp, mấy đứa đi học nó cũng nghĩ nó không cần chiếc xe đạp. Nhưng mình thấy nó cần, mấy đứa đi học nó cũng nghĩ nó không cần chiếc xe đạp. Nhưng mình thấy nó cần, mình biết nó cần mà khi nó không biết nó cần luôn, giúp luôn, cho luôn chiếc xe đạp luôn. Nhưng mình thấy nó cần, mình biết nó cần mà khi nó không biết nó cần luôn, giúp luôn, cho luôn chiếc xe đạp luôn. Đó là cái mức độ của cõi Thánh, giúp người ta cái điều mà chính người ta cũng không hay là người ta cần nữa.
Đó là cái sự tử tế của bậc Thánh. giúp người ta cái điều mà chính người ta cũng không hay là người ta cần nữa. Đó là cái sự tử tế của bậc Thánh. Nên sư phụ nhắc lại 3 cái mức độ tử tế Đó là cái sự tử tế của bậc Thánh. Nên sư phụ nhắc lại 3 cái mức độ tử tế mà khi ta vượt qua được cái sự chấp ý của mình Nên sư phụ nhắc lại 3 cái mức độ tử tế mà khi ta vượt qua được cái sự chấp ý của mình thì ta đạt được 3 mức độ tử tế. mà khi ta vượt qua được cái sự chấp ý của mình thì ta đạt được 3 mức độ tử tế. Một là gì? nhắc lại coi. thì ta đạt được 3 mức độ tử tế. Một là gì? nhắc lại coi. Đúng, khi người ta mở miệng nhờ, mình hết sức cố gắng giúp, không có để người ta thất vọng.
Thứ hai, Đúng, khi người ta mở miệng nhờ, mình hết sức cố gắng giúp, không có để người ta thất vọng. Thứ hai, chưa nhờ, họ có cái nhu cầu nhưng họ chưa mở miệng, chưa nhờ, họ có cái nhu cầu nhưng họ chưa mở miệng, mình đã đoán biết và đáp ứng, giúp đỡ. họ có cái nhu cầu nhưng họ chưa mở miệng, mình đã đoán biết và đáp ứng, giúp đỡ. Đây là cái sự tử tế của chư thiên. mình đã đoán biết và đáp ứng, giúp đỡ. Đây là cái sự tử tế của chư thiên. Còn cái thứ ba, Đây là cái sự tử tế của chư thiên. Còn cái thứ ba, chính người ta chưa biết người ta cần, mà mình đoán được, nhìn thấy người ta sẽ cần, và giúp luôn.
Đó là sự tử tế của Thánh, nhớ như vậy. Và để có được cái sự tử tế cao thượng như vậy trong cuộc sống thì ta phải vượt qua được cái gì? Và để có được cái sự tử tế cao thượng như vậy trong cuộc sống thì ta phải vượt qua được cái gì? sự ích kỷ của mình, thì ta phải vượt qua được cái gì? sự ích kỷ của mình, vượt qua khỏi cái tâm của mình, sự ích kỷ của mình, vượt qua khỏi cái tâm của mình, vượt qua khỏi cái ý nghĩ của mình, bỏ đi cái chấp ý của mình, không sống cho mình nữa. vượt qua khỏi cái tâm của mình, vượt qua khỏi cái ý nghĩ của mình, bỏ đi cái chấp ý của mình, không sống cho mình nữa. Thì người này bỗng nhiên làm sao? vượt qua khỏi cái ý nghĩ của mình, bỏ đi cái chấp ý của mình, không sống cho mình nữa.
Thì người này bỗng nhiên làm sao? mọi người chung quanh hiện ra hết, Thì người này bỗng nhiên làm sao? mọi người chung quanh hiện ra hết, cuộc sống của mọi người chung quanh hiện ra hết, ý nghĩ của mọi người chung quanh hiện ra hết. cuộc sống của mọi người chung quanh hiện ra hết, ý nghĩ của mọi người chung quanh hiện ra hết. Mình đoán được ý nghĩ người ta hết, ý nghĩ của mọi người chung quanh hiện ra hết. Mình đoán được ý nghĩ người ta hết, đoán được cái tâm tình, cái nhu cầu của người ta hết, Mình đoán được ý nghĩ người ta hết, đoán được cái tâm tình, cái nhu cầu của người ta hết, yêu thương được hết, như vậy. đoán được cái tâm tình, cái nhu cầu của người ta hết, yêu thương được hết, như vậy.
Không lo cho mình nữa, mình trải lòng ra yêu thương được mọi người và hiểu được mọi người. Không lo cho mình nữa, mình trải lòng ra yêu thương được mọi người và hiểu được mọi người. Nên ở đây khi ta nói cái mình trải lòng ra yêu thương được mọi người và hiểu được mọi người. Nên ở đây khi ta nói cái đề tài hôm nay về tâm lý Nên ở đây khi ta nói cái đề tài hôm nay về tâm lý hoặc là ta kiên định lập trường đề tài hôm nay về tâm lý hoặc là ta kiên định lập trường trong cái điều lý tưởng tốt đẹp. hoặc là ta kiên định lập trường trong cái điều lý tưởng tốt đẹp. Hoặc là ta trở thành một kẻ lỳ lợm ngang bướng, trong cái điều lý tưởng tốt đẹp.
Hoặc là ta trở thành một kẻ lỳ lợm ngang bướng, chỉ biết cái ý nghĩ của mình mà bất chấp nỗi đau của người khác. Hoặc là ta trở thành một kẻ lỳ lợm ngang bướng, chỉ biết cái ý nghĩ của mình mà bất chấp nỗi đau của người khác. Thì ở đây Sư phụ cũng nói rằng ai đã về đây vào đây ngồi thiền chỉ biết cái ý nghĩ của mình mà bất chấp nỗi đau của người khác. Thì ở đây Sư phụ cũng nói rằng ai đã về đây vào đây ngồi thiền thì không thể làm cái người Thì ở đây Sư phụ cũng nói rằng ai đã về đây vào đây ngồi thiền thì không thể làm cái người lỳ lợm ngang bướng, trừ một người có giơ tay. thì không thể làm cái người lỳ lợm ngang bướng, trừ một người có giơ tay.
Rất đúng, người đó rất đúng, người đó nhìn ra mình có cái lỗi đó rất đúng và hy vọng là người đó sẽ vượt qua được. Rất đúng, người đó rất đúng, người đó nhìn ra mình có cái lỗi đó rất đúng và hy vọng là người đó sẽ vượt qua được. Người về đây rồi mà để bước vào ngồi thiền được rồi, là phải bỏ ý nghĩ mình mới có thể ngồi thiền được. Dù có người đã nhiều năm, có người hoặc mới thôi, Người về đây rồi mà để bước vào ngồi thiền được rồi, là phải bỏ ý nghĩ mình mới có thể ngồi thiền được. Dù có người đã nhiều năm, có người hoặc mới thôi, nhưng đều hiểu cái nguyên tắc muốn vào được thiền định bỏ hết ý nghĩ mình đi. Dù có người đã nhiều năm, có người hoặc mới thôi, nhưng đều hiểu cái nguyên tắc muốn vào được thiền định bỏ hết ý nghĩ mình đi.
Và cái việc mà ta thực hành thiền định, Và cái việc mà ta thực hành thiền định, tu thiền khó hay dễ? Khó, khó mà vẫn lỳ lợm mà tu thì người này là thuộc loại người gì? Khó, khó mà vẫn lỳ lợm mà tu thì người này là thuộc loại người gì? đừng nói lỳ lợm ngang bướng nha, tội nghiệp người ta. Đây là người kiên định lập trường, phải không ạ? đừng nói lỳ lợm ngang bướng nha, tội nghiệp người ta. Đây là người kiên định lập trường, phải không ạ? Ngồi thiền rất cực. Đây là người kiên định lập trường, phải không ạ? Ngồi thiền rất cực. Nhưng mà cái kiên định lập trường này để làm gì? Ngồi thiền rất cực. Nhưng mà cái kiên định lập trường này để làm gì? Kiên định lập trường để ngồi thiền này để làm gì? Kiên định lập trường để ngồi thiền này để làm gì? Để xây dựng lại Phật pháp.
Tại vì đạo Phật, Để xây dựng lại Phật pháp. Tại vì đạo Phật, Đức Phật dạy cho chúng ta là thiền định Tại vì đạo Phật, Đức Phật dạy cho chúng ta là thiền định là cái lõi tu hành. Đức Phật dạy cho chúng ta là thiền định là cái lõi tu hành. Mà bây giờ cái người theo đạo Phật mà không thể tu thiền, thì tự nhiên đạo Phật làm sao? mất đi cái lõi. Mà bây giờ cái người theo đạo Phật mà không thể tu thiền, thì tự nhiên đạo Phật làm sao? mất đi cái lõi. Nên chúng ta là đệ tử Phật thì tự nhiên đạo Phật làm sao? mất đi cái lõi. Nên chúng ta là đệ tử Phật cực khổ gì cũng cố gắng tu thiền, chính ta đang xây dựng lại Phật pháp như thuở ban đầu. cực khổ gì cũng cố gắng tu thiền, chính ta đang xây dựng lại Phật pháp như thuở ban đầu.
Mà chính ta đang xây dựng lại Phật pháp như thuở ban đầu. Mà bây giờ có ai rủ ta nói: à, tu thiền có phước lắm, phước gì? Nói: thì phước lên cõi trời, phước được xinh đẹp, phước được thông minh. phước gì? Nói: thì phước lên cõi trời, phước được xinh đẹp, phước được thông minh. Thì chắc là cũng có, Nói: thì phước lên cõi trời, phước được xinh đẹp, phước được thông minh. Thì chắc là cũng có, ngồi thiền mãi sẽ được thông minh, Thì chắc là cũng có, ngồi thiền mãi sẽ được thông minh, ngồi thiền mãi tâm thanh tịnh gương mặt sẽ được đẹp ra, ngồi thiền mãi sẽ được thông minh, ngồi thiền mãi tâm thanh tịnh gương mặt sẽ được đẹp ra, ngồi thiền mãi tâm thanh tịnh có thể lên được cõi trời. ngồi thiền mãi tâm thanh tịnh gương mặt sẽ được đẹp ra, ngồi thiền mãi tâm thanh tịnh có thể lên được cõi trời.
Những cái điều người ta nói mình vậy hoàn toàn không sai. ngồi thiền mãi tâm thanh tịnh có thể lên được cõi trời. Những cái điều người ta nói mình vậy hoàn toàn không sai. Nhưng những cái phước đó Những cái điều người ta nói mình vậy hoàn toàn không sai. Nhưng những cái phước đó bèo, Nhưng những cái phước đó bèo, có một cái phước nó mới lớn hơn tất cả, bèo, có một cái phước nó mới lớn hơn tất cả, đó là gì? có một cái phước nó mới lớn hơn tất cả, đó là gì? ngồi thiền để góp phần xây dựng Phật pháp, đó là gì? ngồi thiền để góp phần xây dựng Phật pháp, phước này mới vượt hơn tất cả. ngồi thiền để góp phần xây dựng Phật pháp, phước này mới vượt hơn tất cả.
Chúng ta cứ vào thiền đường ngồi lặng lẽ, đau chân, mỏi lưng, cực khổ, Chúng ta cứ vào thiền đường ngồi lặng lẽ, đau chân, mỏi lưng, cực khổ, vậy đó, từng người, từng người như vậy. đau chân, mỏi lưng, cực khổ, vậy đó, từng người, từng người như vậy. Đâu biết rằng vậy đó, từng người, từng người như vậy. Đâu biết rằng ta đang góp phần xây dựng lại Phật pháp như thời Đức Phật, cái phước đó mới là ta đang góp phần xây dựng lại Phật pháp như thời Đức Phật, cái phước đó mới là vượt thắng hơn tất cả mọi loại phước khác. cái phước đó mới là vượt thắng hơn tất cả mọi loại phước khác. Còn cái phước khác cũng có vượt thắng hơn tất cả mọi loại phước khác.
Còn cái phước khác cũng có nhưng không quan trọng nữa. Còn cái phước khác cũng có nhưng không quan trọng nữa. Nhớ như vậy. Nên khi ta ngồi thiền như vậy, nhưng không quan trọng nữa. Nhớ như vậy. Nên khi ta ngồi thiền như vậy, ta cũng đang là kiên định lập trường, Nhớ như vậy. Nên khi ta ngồi thiền như vậy, ta cũng đang là kiên định lập trường, rất là tốt cho ta, rất là có lợi cho Phật pháp. Mà khi bỏ được ý nghĩ đi rất là có lợi cho Phật pháp. Mà khi bỏ được ý nghĩ đi thì ta còn lại cái gì? Nói: dạ, con sống là nhờ suy nghĩ, nào giờ ví dụ con được khen thưởng cơ quan là nhờ con suy nghĩ, nhờ con có sáng kiến này nọ.
Thành công là nhờ con suy nghĩ tìm ra được cái đường lối sáng tạo. nào giờ ví dụ con được khen thưởng cơ quan là nhờ con suy nghĩ, nhờ con có sáng kiến này nọ.. Thành công là nhờ con suy nghĩ tìm ra được cái đường lối sáng tạo.. Bữa nay vô đây ngồi thiền Thầy bắt bỏ hết cái ý nghĩ, Thành công là nhờ con suy nghĩ tìm ra được cái đường lối sáng tạo.. Bữa nay vô đây ngồi thiền Thầy bắt bỏ hết cái ý nghĩ,. như vậy có phải chết con không? Bữa nay vô đây ngồi thiền Thầy bắt bỏ hết cái ý nghĩ,. như vậy có phải chết con không?. đúng không? như vậy có phải chết con không?. đúng không?. Đúng không? Không, đúng không?. Đúng không? Không,. Nó có cái đặc biệt là thế này, Đúng không? Không,. Nó có cái đặc biệt là thế này,. nếu ta bỏ hết cái ý nghĩ đi. thì ta còn lại một cái,. cái đó gọi là,. cái đó vô hình tại không có gì hết,.
Không có suy nghĩ thì tâm mình nó trống rỗng rồi, phải không ạ?. Tâm mình nó trống rỗng rồi không có gì hết, không có suy nghĩ thì tâm mình nó trống rỗng rồi, phải không ạ?. Tâm mình nó trống rỗng rồi không có gì hết,. đúng không ạ? Tâm mình nó trống rỗng rồi không có gì hết,. đúng không ạ?. Ai nói đúng giơ tay lên?. Lên đây quỳ nhang.. Hôm vừa rồi cái khóa thiền ở trong Từ Tân. có một người mới đưa cái tờ giấy lên hỏi Sư phụ câu này, Hôm vừa rồi cái khóa thiền ở trong Từ Tân. có một người mới đưa cái tờ giấy lên hỏi Sư phụ câu này,. nói: thưa Sư phụ, có một người mới đưa cái tờ giấy lên hỏi Sư phụ câu này,. nói: thưa Sư phụ,. con ngồi thiền tâm con thanh tịnh, nói: thưa Sư phụ,. con ngồi thiền tâm con thanh tịnh,. được thế này thế kia rồi. Xả thiền rồi cuộc sống con rất an vui, được thế này thế kia rồi.
Xả thiền rồi cuộc sống con rất an vui, vậy là làm sao? Xả thiền rồi cuộc sống con rất an vui, vậy là làm sao? Sư phụ mới trả lời: đây là câu hỏi vô duyên nhất ngày hôm nay. Sư phụ mới trả lời: đây là câu hỏi vô duyên nhất ngày hôm nay. Sao vậy? Vì đương nhiên nó phải vậy, Sao vậy? Vì đương nhiên nó phải vậy, Đó là chuyện đương nhiên có gì đâu mà hỏi Vì đương nhiên nó phải vậy, Đó là chuyện đương nhiên có gì đâu mà hỏi Nghĩa là sao? Nghĩa là tâm thanh tịnh thì hạnh phúc tràn ngập, Nghĩa là sao? Nghĩa là tâm thanh tịnh thì hạnh phúc tràn ngập, đó là điều đương nhiên. Nghĩa là tâm thanh tịnh thì hạnh phúc tràn ngập, đó là điều đương nhiên.
Nên đừng nghĩ rằng tâm thanh tịnh là không có gì hết. đó là điều đương nhiên. Nên đừng nghĩ rằng tâm thanh tịnh là không có gì hết. Nên hồi nãy Sư phụ hỏi câu để lừa, Nên đừng nghĩ rằng tâm thanh tịnh là không có gì hết. Nên hồi nãy Sư phụ hỏi câu để lừa, nói: tâm thanh tịnh là không có gì hết, phải không ạ? Nên hồi nãy Sư phụ hỏi câu để lừa, nói: tâm thanh tịnh là không có gì hết, phải không ạ? Ai giơ tay lên là người đó chưa hề được tâm thanh tịnh nói: tâm thanh tịnh là không có gì hết, phải không ạ? Ai giơ tay lên là người đó chưa hề được tâm thanh tịnh mới trả lời cái câu ẩu đó, Ai giơ tay lên là người đó chưa hề được tâm thanh tịnh mới trả lời cái câu ẩu đó, mới trả lời tâm thanh tịnh là không có gì hết. mới trả lời cái câu ẩu đó, mới trả lời tâm thanh tịnh là không có gì hết.
Là người chưa từng được tâm thanh tịnh mới trả lời tâm thanh tịnh là không có gì hết. Là người chưa từng được tâm thanh tịnh mới nói rằng tâm thanh tịnh rồi không có gì hết. Là người chưa từng được tâm thanh tịnh mới nói rằng tâm thanh tịnh rồi không có gì hết. Còn người thật sự được tâm thanh tịnh rồi mới nói rằng tâm thanh tịnh rồi không có gì hết. Còn người thật sự được tâm thanh tịnh rồi hạnh phúc mở ra Còn người thật sự được tâm thanh tịnh rồi hạnh phúc mở ra và trí tuệ mở ra, nha. hạnh phúc mở ra và trí tuệ mở ra, nha. Trong cái tâm hư vô đó không có gì đó, và trí tuệ mở ra, nha. Trong cái tâm hư vô đó không có gì đó, ta có một cái vô hình là trí tuệ, Trong cái tâm hư vô đó không có gì đó, ta có một cái vô hình là trí tuệ, lúc đó chân lý mở ra. ta có một cái vô hình là trí tuệ, lúc đó chân lý mở ra.
Nên vì vậy lúc đó chân lý mở ra. Nên vì vậy khi ta bỏ hết cái ý của mình Nên vì vậy khi ta bỏ hết cái ý của mình về đây ngồi thiền, khi ta bỏ hết cái ý của mình về đây ngồi thiền, bỏ hết ý mình để về đây ngồi thiền cho tâm được hư vô, bỏ hết ý mình để về đây ngồi thiền cho tâm được hư vô, cả ý nghĩ cho tâm được hư vô, cả ý nghĩ giống như có lợi, bất lợi, bỏ, ý nghĩ giống như đúng, ý nghĩ sai, bỏ giống như có lợi, bất lợi, bỏ, ý nghĩ giống như đúng, ý nghĩ sai, bỏ còn lại cái không có gì. ý nghĩ giống như đúng, ý nghĩ sai, bỏ còn lại cái không có gì. Nhưng không ngờ trong cái không có gì đó là hạnh phúc tràn ngập, Nhưng không ngờ trong cái không có gì đó là hạnh phúc tràn ngập, là trí tuệ xuất hiện. là hạnh phúc tràn ngập, là trí tuệ xuất hiện.
Trí tuệ đó là gì? là trí tuệ xuất hiện.. Trí tuệ đó là gì?. Biết đúng, biết sai rất rõ ràng,. Biết đúng, biết sai rất rõ ràng,. chỉ cần người ta nói nửa câu trong cái câu nói đó biết đúng, biết sai biết liền.. Một ý nghĩ, vọng tưởng mình lóe lên, chỉ cần người ta nói nửa câu trong cái câu nói đó biết đúng, biết sai biết liền.. Một ý nghĩ, vọng tưởng mình lóe lên,. phần nào đúng, phần nào sai biết rõ ràng liền. Một ý nghĩ, vọng tưởng mình lóe lên,. phần nào đúng, phần nào sai biết rõ ràng liền.. Đọc một cái câu chuyện, một câu nói, một cuốn sách, phần nào đúng, phần nào sai biết rõ ràng liền.. Đọc một cái câu chuyện, một câu nói, một cuốn sách,. đúng sai là phân tích rất rõ ràng, Đọc một cái câu chuyện, một câu nói, một cuốn sách,. đúng sai là phân tích rất rõ ràng,. bởi vì tâm ta thanh tịnh. đúng sai là phân tích rất rõ ràng,.
Bởi vì tâm ta thanh tịnh. Nên trong cái tâm thanh tịnh đó nó có cái trí tuệ. Và khi nó có cái trí tuệ nó biết đúng sai rồi Nên trong cái tâm thanh tịnh đó nó có cái trí tuệ. Và khi nó có cái trí tuệ nó biết đúng sai rồi thì đừng hòng ai làm cho ta lay động. Bắt đầu nó xuất hiện một cái sức mạnh của cái sự kiên định, Bắt đầu nó xuất hiện một cái sức mạnh của cái sự kiên định, mà ban đầu nó giống như từ hư vô. Là từ cái tâm thanh tịnh mà ban đầu nó giống như từ hư vô. Là từ cái tâm thanh tịnh rồi ta có trí tuệ, Là từ cái tâm thanh tịnh rồi ta có trí tuệ, nơi cái trí tuệ này ta rồi ta có trí tuệ, nơi cái trí tuệ này ta biết đúng, biết sai rõ ràng, tách bạch trong cuộc sống này. nơi cái trí tuệ này ta biết đúng, biết sai rõ ràng, tách bạch trong cuộc sống này.
Mà khi đã biết đúng sai rồi, rõ ràng rồi, biết đúng, biết sai rõ ràng, tách bạch trong cuộc sống này.. Mà khi đã biết đúng sai rồi, rõ ràng rồi,. đừng hòng ai làm cho ta lay động. Mà khi đã biết đúng sai rồi, rõ ràng rồi,. đừng hòng ai làm cho ta lay động.. Sư phụ nói ví dụ thế này. đừng hòng ai làm cho ta lay động.. Sư phụ nói ví dụ thế này.. Ví dụ như. có hai người cùng là theo Sư phụ, Ví dụ như. có hai người cùng là theo Sư phụ,. học với Sư phụ, là đệ tử Sư phụ. có hai người cùng là theo Sư phụ,. học với Sư phụ, là đệ tử Sư phụ.. Thì khi mà theo Sư phụ thì phải. cho rằng cái đạo lý Sư phụ giảng là đúng, là hay, rồi mới theo, phải không ạ? Thì khi mà theo Sư phụ thì phải. cho rằng cái đạo lý Sư phụ giảng là đúng, là hay, rồi mới theo, phải không ạ?. Chớ nếu nghĩ rằng Sư phụ giảng sai thì theo làm chi. cho rằng cái đạo lý Sư phụ giảng là đúng, là hay, rồi mới theo, phải không ạ?.
Chớ nếu nghĩ rằng Sư phụ giảng sai thì theo làm chi.. Cho nên ngay từ đầu mà theo Sư phụ Chớ nếu nghĩ rằng Sư phụ giảng sai thì theo làm chi.. Cho nên ngay từ đầu mà theo Sư phụ. thì trong tâm đã xác định rằng: Cho nên ngay từ đầu mà theo Sư phụ. thì trong tâm đã xác định rằng:. à, lời Sư phụ giảng là đúng thì trong tâm đã xác định rằng:. à, lời Sư phụ giảng là đúng. nên mới theo làm đệ tử để tu hành, hai người. à, lời Sư phụ giảng là đúng. nên mới theo làm đệ tử để tu hành, hai người.. Nhưng bất ngờ cả hai người đó nên mới theo làm đệ tử để tu hành, hai người.. Nhưng bất ngờ cả hai người đó. lại bị tiếp cận để mua chuộc, Nhưng bất ngờ cả hai người đó. lại bị tiếp cận để mua chuộc,. người ta đến người ta nói thế này thế kia,. nói: theo Sư phụ không có tương lai. người ta đến người ta nói thế này thế kia,.
Nói: theo Sư phụ không có tương lai. Tại vì Sư phụ bị mọi người chống đối, nói: theo Sư phụ không có tương lai. Tại vì Sư phụ bị mọi người chống đối, ai cũng không ưa đường lối của Sư phụ Tại vì Sư phụ bị mọi người chống đối, ai cũng không ưa đường lối của Sư phụ nên theo Sư phụ không tương lai. ai cũng không ưa đường lối của Sư phụ nên theo Sư phụ không tương lai. Bây giờ theo họ đi, nên theo Sư phụ không tương lai. Bây giờ theo họ đi, họ sẽ tạo dựng cho tương lai thế này, Bây giờ theo họ đi, họ sẽ tạo dựng cho tương lai thế này, tiền bạc như thế này, họ sẽ tạo dựng cho tương lai thế này, tiền bạc như thế này, cuộc sống như thế này, tiền bạc như thế này, cuộc sống như thế này, nghĩa là họ vẽ ra một bức tranh huy hoàng.
Nhưng mà cũng chỉ vẽ thôi, nghĩa là họ vẽ ra một bức tranh huy hoàng.. Nhưng mà cũng chỉ vẽ thôi,. tại nhìn bức tranh vẽ ta tưởng thiệt thì mới chết đó, Nhưng mà cũng chỉ vẽ thôi,. tại nhìn bức tranh vẽ ta tưởng thiệt thì mới chết đó,. họ cũng chỉ vẽ thôi, tại nhìn bức tranh vẽ ta tưởng thiệt thì mới chết đó,. họ cũng chỉ vẽ thôi,. vẽ bức tranh huy hoàng. họ cũng chỉ vẽ thôi,. vẽ bức tranh huy hoàng.. Thì trong hai người đó vẽ bức tranh huy hoàng.. Thì trong hai người đó. có một người ngã lòng. và có một người kiên định không ngã lòng.. Lý do tại sao cũng cùng là đệ tử Sư phụ. nhưng mà khi bị người ta hứa hẹn Lý do tại sao cũng cùng là đệ tử Sư phụ. nhưng mà khi bị người ta hứa hẹn. thì một người ngã lòng, nhưng mà khi bị người ta hứa hẹn. thì một người ngã lòng,. và một người không ngã lòng. thì một người ngã lòng,.
Và một người không ngã lòng.. Tại sao vậy? và một người không ngã lòng.. Tại sao vậy?. Tại vì. cái người mà không ngã lòng Tại vì. cái người mà không ngã lòng. là họ tu thiền tâm thanh tịnh. xuất hiện trí tuệ thấy đúng sai nó rõ quá, thấy rõ quá. là họ tu thiền tâm thanh tịnh. xuất hiện trí tuệ thấy đúng sai nó rõ quá, thấy rõ quá. . Thấy rõ quá.. Nên bây giờ có tiền muôn bạc vạn lại mua không được, Thấy rõ quá.. Nên bây giờ có tiền muôn bạc vạn lại mua không được,. tại vì cái này là đúng rồi, không thể sai. Nên bây giờ có tiền muôn bạc vạn lại mua không được,. tại vì cái này là đúng rồi, không thể sai. . Thầy dạy như vậy rồi, . mình thực hành đã như vậy rồi, nhân quả sẽ như vậy rồi, Thầy dạy như vậy rồi, . mình thực hành đã như vậy rồi, nhân quả sẽ như vậy rồi, . thì bao nhiêu tiền cũng không đánh đổi được cái lẽ phải này, mình thực hành đã như vậy rồi, nhân quả sẽ như vậy rồi,.
Thì bao nhiêu tiền cũng không đánh đổi được cái lẽ phải này, . nên không bao giờ ngã lòng. thì bao nhiêu tiền cũng không đánh đổi được cái lẽ phải này, . nên không bao giờ ngã lòng.. Còn cái người kia mà ngã lòng nên không bao giờ ngã lòng.. Còn cái người kia mà ngã lòng . là bởi vì không thấy đúng sai rõ, mập mập mờ mờ, Còn cái người kia mà ngã lòng . là bởi vì không thấy đúng sai rõ, mập mập mờ mờ, . theo Sư phụ thấy cũng hay hay, thấy người ta theo, mình cũng theo, là bởi vì không thấy đúng sai rõ, mập mập mờ mờ, . theo Sư phụ thấy cũng hay hay, thấy người ta theo, mình cũng theo,. thấy Sư phụ giảng hay hay cũng theo. theo Sư phụ thấy cũng hay hay, thấy người ta theo, mình cũng theo,. thấy Sư phụ giảng hay hay cũng theo. . Nhưng mà tự bản thân mình trong thiền định thấy Sư phụ giảng hay hay cũng theo..
Nhưng mà tự bản thân mình trong thiền định chưa thể xuất hiện được một trí tuệ là xác định đúng sai rõ ràng. Nhưng mà tự bản thân mình trong thiền định chưa thể xuất hiện được một trí tuệ là xác định đúng sai rõ ràng. Nên khi người ta đưa ra một cái số tiền hứa hẹn, vẽ một bức tranh đẹp đẽ, chưa thể xuất hiện được một trí tuệ là xác định đúng sai rõ ràng. Nên khi người ta đưa ra một cái số tiền hứa hẹn, vẽ một bức tranh đẹp đẽ, cái mình bị đánh mất, dao động liền, Nên khi người ta đưa ra một cái số tiền hứa hẹn, vẽ một bức tranh đẹp đẽ, cái mình bị đánh mất, dao động liền, không giữ được cái kiên định lập trường của ban đầu. cái mình bị đánh mất, dao động liền, không giữ được cái kiên định lập trường của ban đầu. Là lý do không thấy được đúng sai rất rõ ràng.
Còn cái người mà thấy được đúng sai rất rõ ràng rồi, . có chết thì chết không bao giờ ngã lòng là như vậy. Còn cái người mà thấy được đúng sai rất rõ ràng rồi, . có chết thì chết không bao giờ ngã lòng là như vậy. . Nên ở đây vậy có chết thì chết không bao giờ ngã lòng là như vậy. . Nên ở đây vậy. bao nhiêu người đang ngồi đây Nên ở đây vậy. bao nhiêu người đang ngồi đây. trong cái phòng này, cũng đã có rất nhiều người nghe những lời nói xấu Sư phụ rồi, bao nhiêu người đang ngồi đây. trong cái phòng này, cũng đã có rất nhiều người nghe những lời nói xấu Sư phụ rồi, . Đúng không ạ? trong cái phòng này, cũng đã có rất nhiều người nghe những lời nói xấu Sư phụ rồi, . Đúng không ạ?. Đúng không?. cũng nghe nhiều người nói xấu Sư phụ rồi, . nhưng mà giờ này vẫn còn ngồi đây. cũng nghe nhiều người nói xấu Sư phụ rồi,.
Nhưng mà giờ này vẫn còn ngồi đây. Và cũng đã có những người đã từng theo Sư phụ trong cái hội chúng này rồi, Và cũng đã có những người đã từng theo Sư phụ trong cái hội chúng này rồi, nghe người ta nói xấu Sư phụ rồi là bỏ đi, trong cái hội chúng này rồi, nghe người ta nói xấu Sư phụ rồi là bỏ đi, không kiên định được lập trường. Thấy cái người nói xấu Sư phụ và người ta thêm một vài điều hứa hẹn không kiên định được lập trường. Thấy cái người nói xấu Sư phụ và người ta thêm một vài điều hứa hẹn cái là chấp nhận liền rồi bỏ đi. Vì không nhận được đúng sai một cách rất rõ ràng tách bạch. cái là chấp nhận liền rồi bỏ đi. Vì không nhận được đúng sai một cách rất rõ ràng tách bạch.
Và lúc đó thấy cái quyền lợi, thấy cái lợi Vì không nhận được đúng sai một cách rất rõ ràng tách bạch. Và lúc đó thấy cái quyền lợi, thấy cái lợi dưỡng nó quan trọng hơn lẽ phải. Và lúc đó thấy cái quyền lợi, thấy cái lợi dưỡng nó quan trọng hơn lẽ phải. Vì sao? dưỡng nó quan trọng hơn lẽ phải. Vì sao? Vì lẽ phải mình chưa thấy, Vì sao? Vì lẽ phải mình chưa thấy, mà tiền thì thấy, thấy người ta tới người ta hứa liền, Vì lẽ phải mình chưa thấy, mà tiền thì thấy, thấy người ta tới người ta hứa liền, thấy hứa liền, mà tiền thì thấy, thấy người ta tới người ta hứa liền, thấy hứa liền, còn lẽ phải không thấy. thấy hứa liền, còn lẽ phải không thấy.
Còn cái người mà kiên định lập trường còn lẽ phải không thấy.. Còn cái người mà kiên định lập trường. vì họ thấy được lẽ phải. Còn cái người mà kiên định lập trường. vì họ thấy được lẽ phải. . Thấy được lẽ phải rồi thì tất cả đều nhận ra một, vì họ thấy được lẽ phải. . Thấy được lẽ phải rồi thì tất cả đều nhận ra một,. lẽ phải này mới quí hơn Thấy được lẽ phải rồi thì tất cả đều nhận ra một,. lẽ phải này mới quí hơn. mọi sự giàu sang, danh vọng của thế gian, như vậy. lẽ phải này mới quí hơn. mọi sự giàu sang, danh vọng của thế gian, như vậy.. Nãy giờ Sư phụ có khen. là khi mà người nào ngồi đây Nãy giờ Sư phụ có khen. là khi mà người nào ngồi đây . thì đều là những người đã sao? là khi mà người nào ngồi đây . thì đều là những người đã sao? . không phải là những người lỳ lợm ngang bướng phải không ạ? thì đều là những người đã sao?.
Không phải là những người lỳ lợm ngang bướng phải không ạ? . Bị lỳ lợm ngang bướng chẳng ai vô đây ngồi làm chi, không phải là những người lỳ lợm ngang bướng phải không ạ? . Bị lỳ lợm ngang bướng chẳng ai vô đây ngồi làm chi, . mà không ai bỏ ý nghĩ mình làm chi, vì ngồi thiền phải bỏ ý nghĩ mình, . vậy không phải lỳ lợm ngang bướng. mà không ai bỏ ý nghĩ mình làm chi, vì ngồi thiền phải bỏ ý nghĩ mình, . vậy không phải lỳ lợm ngang bướng. . Như vậy những người ngồi đây đã đạt được cái mức độ là vậy không phải lỳ lợm ngang bướng. . Như vậy những người ngồi đây đã đạt được cái mức độ là . kiên định lập trường, đúng không ạ? Như vậy những người ngồi đây đã đạt được cái mức độ là . kiên định lập trường, đúng không ạ? . Ai gật đầu giơ tay lên? kiên định lập trường, đúng không ạ? . Ai gật đầu giơ tay lên?.
Như vậy là ta làm sao? . không phải lỳ lợm ngang bướng, mà cũng không phải đạt được cái kiên định lập trường. Như vậy là ta làm sao? . không phải lỳ lợm ngang bướng, mà cũng không phải đạt được cái kiên định lập trường. . Vậy ta là ai? không phải lỳ lợm ngang bướng, mà cũng không phải đạt được cái kiên định lập trường. . Vậy ta là ai?. Thật ra những người mà. khi Sư phụ hỏi có phải lỳ lợm ngang bướng không? Thật ra những người mà. khi Sư phụ hỏi có phải lỳ lợm ngang bướng không? . nhìn lại mình không thấy có cái đó nên không giơ tay. khi Sư phụ hỏi có phải lỳ lợm ngang bướng không? . nhìn lại mình không thấy có cái đó nên không giơ tay. . Rồi Sư phụ hỏi có phải mình đạt được cái kiên định lập trường không? nhìn lại mình không thấy có cái đó nên không giơ tay. . Rồi Sư phụ hỏi có phải mình đạt được cái kiên định lập trường không?.
Cũng không giơ tay. Rồi Sư phụ hỏi có phải mình đạt được cái kiên định lập trường không? . cũng không giơ tay. . Đó là những người rất đúng, cũng không giơ tay. . Đó là những người rất đúng, . rất hiểu mình đấy. Đó là những người rất đúng, . rất hiểu mình đấy. . rất hiểu mình. Vì sao vậy? rất hiểu mình. Vì sao vậy?. Vì thật sự mình cũng chưa đạt được, phải không ạ? Vì sao vậy?. Vì thật sự mình cũng chưa đạt được, phải không ạ? . Nói mình lỳ lợm ngang bướng, không phải. Vì thật sự mình cũng chưa đạt được, phải không ạ? . Nói mình lỳ lợm ngang bướng, không phải. . Nhưng bảo mình đã đạt được đến cái mức độ mà kiên định lập trường, Nói mình lỳ lợm ngang bướng, không phải. . Nhưng bảo mình đã đạt được đến cái mức độ mà kiên định lập trường, . sẵn sàng hy sinh thân mạng cho lẽ phải, cũng chưa phải. Nhưng bảo mình đã đạt được đến cái mức độ mà kiên định lập trường,.
Sẵn sàng hy sinh thân mạng cho lẽ phải, cũng chưa phải. Vì sao vậy? sẵn sàng hy sinh thân mạng cho lẽ phải, cũng chưa phải. Vì sao vậy? Vì sao? Vì sao vậy? Vì sao? Vì vẫn còn lỳ lỳ một chút, Vì sao? Vì vẫn còn lỳ lỳ một chút, Vì vẫn còn lỳ lỳ một chút, như vậy Lỳ lỳ một chút là sao? dễ biết lắm. Lỳ lỳ một chút là sao? dễ biết lắm. Ví dụ như các ngài Alahán nói: “con không sống bằng tâm của con, mà con sống bằng tâm của huynh đệ con”. Ví dụ như các ngài Alahán nói: “con không sống bằng tâm của con, mà con sống bằng tâm của huynh đệ con”. Nghĩa là huynh đệ muốn cái gì chưa cần nói ra mình đã hòa theo. các ngài Alahán nói: “con không sống bằng tâm của con, mà con sống bằng tâm của huynh đệ con”.
Nghĩa là huynh đệ muốn cái gì chưa cần nói ra mình đã hòa theo. . Bây giờ vô trong chùa cũng vậy, mình vô trong hội chúng tu hành, dễ nhận ra cái người đó lắm.. Mình bỏ hết, không tham không này kia nọ để về đây tu, Bây giờ vô trong chùa cũng vậy, mình vô trong hội chúng tu hành, dễ nhận ra cái người đó lắm.. Mình bỏ hết, không tham không này kia nọ để về đây tu, . nhưng mà để ý, cái người mà trong ban điều hành nói: Mình bỏ hết, không tham không này kia nọ để về đây tu, . nhưng mà để ý, cái người mà trong ban điều hành nói: . chị, chị, chị qua đây ngồi, nói: thôi, thôi, ngồi đây được rồi. nhưng mà để ý, cái người mà trong ban điều hành nói: . chị, chị, chị qua đây ngồi, nói: thôi, thôi, ngồi đây được rồi. . Đó, lỳ nó còn, chị, chị, chị qua đây ngồi, nói: thôi, thôi, ngồi đây được rồi. . Đó, lỳ nó còn,.
Có không ạ? Cái đó có không? . nhiều lắm, nhiều lắm. Có không ạ? Cái đó có không? . nhiều lắm, nhiều lắm.. Đó, cái lỳ lỳ nó còn rớt lại đó. nhiều lắm, nhiều lắm.. Đó, cái lỳ lỳ nó còn rớt lại đó. . Chớ mà nếu, qua đây ngồi, thôi mình xách gói qua liền, không còn ý mình nữa, Đó, cái lỳ lỳ nó còn rớt lại đó. . Chớ mà nếu, qua đây ngồi, thôi mình xách gói qua liền, không còn ý mình nữa, . không còn cái muốn của mình nữa, cũng không còn cái chấp mình nữa, Chớ mà nếu, qua đây ngồi, thôi mình xách gói qua liền, không còn ý mình nữa, . không còn cái muốn của mình nữa, cũng không còn cái chấp mình nữa, . thì đó là người đã khá cao. không còn cái muốn của mình nữa, cũng không còn cái chấp mình nữa, . thì đó là người đã khá cao. . Còn đa phần, thì đó là người đã khá cao. . Còn đa phần,. nè, nè, chị qua đây ngồi, không, không, em ngồi đây được rồi. Còn đa phần,.
Nè, nè, chị qua đây ngồi, không, không, em ngồi đây được rồi.. Là xong rồi đó, nè, nè, chị qua đây ngồi, không, không, em ngồi đây được rồi.. Là xong rồi đó, . người đó thuộc loại người ở giữa, thứ ba, Là xong rồi đó, . người đó thuộc loại người ở giữa, thứ ba,. người thứ ba mà người này còn bị rất là nhiều. người đó thuộc loại người ở giữa, thứ ba,. người thứ ba mà người này còn bị rất là nhiều. . Tức là chúng ta tuy có tu nhưng coi vậy chớ cái người thứ ba mà người này còn bị rất là nhiều. . Tức là chúng ta tuy có tu nhưng coi vậy chớ cái . chấp ý mình, cái lỳ lỳ vẫn còn, Tức là chúng ta tuy có tu nhưng coi vậy chớ cái . chấp ý mình, cái lỳ lỳ vẫn còn,. nhiều hay ít? . Đó là trong huynh đệ với nhau, còn về nhà thì sao? còn khủng khiếp nữa, đúng không ạ?. Vô chùa là hiền lắm rồi đó mà cũng như vậy,.
Về nhà là không ai chịu nổi. Vô chùa là hiền lắm rồi đó mà cũng như vậy, về nhà là không ai chịu nổi. Nên chúng ta cố gắng vậy, về nhà là không ai chịu nổi. Nên chúng ta cố gắng vậy, chùa là nơi yêu thương, là nơi tập tu, chùa là nơi yêu thương, là nơi tập tu, nơi buông xả, nơi rèn luyện. là nơi tập tu, nơi buông xả, nơi rèn luyện. Ở đây mà ta tốt 10 thì về nhà ta tốt còn? nơi buông xả, nơi rèn luyện. Ở đây mà ta tốt 10 thì về nhà ta tốt còn? Có người tới 3 lận ấy hả? Hay dữ vậy, còn tới 3 lận Có người tới 3 lận ấy hả? Hay dữ vậy, còn tới 3 lận Thứ ba lận chớ thường chỉ còn Một lận hả? Thứ ba lận chớ thường chỉ còn Một lận hả? Nửa hà Một lận hả? Nửa hà
Tại sao mà nhiều người thích đến chùa?. Bởi vì chùa là môi trường tu tập,. ai đến chùa cũng hiền bớt đi.. Vì ai cũng hiền hết nên ta đến chùa ta thấy rất là hạnh phúc. . Mà tại sao, ở nhà mới là nguồn yêu thương chứ? Phải không? Vì ai cũng hiền hết nên ta đến chùa ta thấy rất là hạnh phúc. . Mà tại sao, ở nhà mới là nguồn yêu thương chứ? Phải không?. Nơi có cha mẹ, vợ chồng, con cái mới là nguồn yêu thương chứ. Mà tại sao, ở nhà mới là nguồn yêu thương chứ? Phải không?. Nơi có cha mẹ, vợ chồng, con cái mới là nguồn yêu thương chứ. . Mà tại sao cứ thích đến chùa?. Bởi vì ở nhà nhiều người lỳ quá, Mà tại sao cứ thích đến chùa?. Bởi vì ở nhà nhiều người lỳ quá, . mình lỳ, ông kia cũng lỳ, bà đó cũng lỳ, em cũng lỳ, chị cũng lỳ, Bởi vì ở nhà nhiều người lỳ quá, . mình lỳ, ông kia cũng lỳ, bà đó cũng lỳ, em cũng lỳ, chị cũng lỳ,.
Ở với nhau khó chịu, lỳ quá. mình lỳ, ông kia cũng lỳ, bà đó cũng lỳ, em cũng lỳ, chị cũng lỳ, . ở với nhau khó chịu, lỳ quá. . Về chùa mọi người hạ cái bản ngã xuống một cái, ở với nhau khó chịu, lỳ quá. . Về chùa mọi người hạ cái bản ngã xuống một cái,. Lại đây ngồi chị, nói: thôi thôi không ngồi đâu. Về chùa mọi người hạ cái bản ngã xuống một cái,. Lại đây ngồi chị, nói: thôi thôi không ngồi đâu.. Thôi kệ, qua đây đi mà. Lại đây ngồi chị, nói: thôi thôi không ngồi đâu.. Thôi kệ, qua đây đi mà. . Họ năn nỉ câu thứ hai, mình buông cái ý mình liền, phải không ạ? Thôi kệ, qua đây đi mà. . Họ năn nỉ câu thứ hai, mình buông cái ý mình liền, phải không ạ? . Nên mọi người sống với nhau rất là vui. Họ năn nỉ câu thứ hai, mình buông cái ý mình liền, phải không ạ? . Nên mọi người sống với nhau rất là vui..
Nên cuối cùng ta mới phát hiện được một điều: Nên mọi người sống với nhau rất là vui. Nên cuối cùng ta mới phát hiện được một điều: nơi mà ta có hạnh phúc là nơi mà ta và mọi người bớt lỳ, nơi mà ta có hạnh phúc là nơi mà ta và mọi người bớt lỳ, như vậy thôi, không gì hết trơn. là nơi mà ta và mọi người bớt lỳ, như vậy thôi, không gì hết trơn. Vũ Minh Tâm có bài nhạc mà Sư phụ rất thích, bài Về nhà, phải không ạ? Nơi đâu cho ta bao hơi ấm. Nơi đâu cho ta tung chân bước. Nơi đâu cho ta bao hơi ấm. Nơi đâu cho ta tung chân bước. Có ánh nến có những bữa cơm ngon lành. Nơi đâu cho ta tung chân bước. Có ánh nến có những bữa cơm ngon lành.
Đại khái như vậy, Có ánh nến có những bữa cơm ngon lành.. Đại khái như vậy,. ổng nói rằng về nhà bởi vì có tình yêu thương. Đại khái như vậy,. ổng nói rằng về nhà bởi vì có tình yêu thương. . Nhưng mà sự thật không phải, ổng nói rằng về nhà bởi vì có tình yêu thương. . Nhưng mà sự thật không phải,. sự thật là coi vậy chớ về nhà rồi không phải là hạnh phúc, là tổ ấm, Nhưng mà sự thật không phải,. sự thật là coi vậy chớ về nhà rồi không phải là hạnh phúc, là tổ ấm, . vì ở nhà ai cũng lỳ một chút. sự thật là coi vậy chớ về nhà rồi không phải là hạnh phúc, là tổ ấm, . vì ở nhà ai cũng lỳ một chút. . Cuối cùng mới phát hiện chùa mới là nơi hạnh phúc. vì nơi đó ta ít lỳ hơn, Cuối cùng mới phát hiện chùa mới là nơi hạnh phúc. vì nơi đó ta ít lỳ hơn,. ít lỳ hơn. thành ra bao nhiêu con người cũng bớt lỳ, bớt lỳ sống với nhau rất vui, ít lỳ hơn.
Thành ra bao nhiêu con người cũng bớt lỳ, bớt lỳ sống với nhau rất vui, sống rất vui. Để ý đúng không ạ? sống rất vui. Để ý đúng không ạ? Cho nên bây giờ từ đây về sau Để ý đúng không ạ? Cho nên bây giờ từ đây về sau ai hỏi ta: nơi nào là tổ ấm? Cho nên bây giờ từ đây về sau ai hỏi ta: nơi nào là tổ ấm? Ta trả lời liền: nơi không có ai lỳ cả, ai hỏi ta: nơi nào là tổ ấm? Ta trả lời liền: nơi không có ai lỳ cả, chùa, nơi không có ai lỳ cả Ta trả lời liền: nơi không có ai lỳ cả, chùa, nơi không có ai lỳ cả đó mới là nơi hạnh phúc, như vậy. chùa, nơi không có ai lỳ cả đó mới là nơi hạnh phúc, như vậy.
Đúng không ạ? . Đúng phải không? thấy rõ ràng là như vậy. Đúng không ạ? . Đúng phải không? thấy rõ ràng là như vậy. . Nói: tại sao các vị Alahán sống với nhau hạnh phúc? Đúng phải không? thấy rõ ràng là như vậy. . Nói: tại sao các vị Alahán sống với nhau hạnh phúc? . Tại các ngài không còn lỳ, Nói: tại sao các vị Alahán sống với nhau hạnh phúc? . Tại các ngài không còn lỳ, . không có bản ngã, sống theo bằng tâm của nhau. Tại các ngài không còn lỳ, . không có bản ngã, sống theo bằng tâm của nhau.. Thì đó, ta đem cái này mà ta áp dụng vào không có bản ngã, sống theo bằng tâm của nhau.. Thì đó, ta đem cái này mà ta áp dụng vào. nơi cộng đồng của mình, ta sẽ xây dựng cái cộng đồng thành một nơi hạnh phúc. Thì đó, ta đem cái này mà ta áp dụng vào. nơi cộng đồng của mình, ta sẽ xây dựng cái cộng đồng thành một nơi hạnh phúc..
Bây giờ nói: thôi con chán nhà con quá à, con muốn tới ở chùa luôn. nơi cộng đồng của mình, ta sẽ xây dựng cái cộng đồng thành một nơi hạnh phúc. Bây giờ nói: thôi con chán nhà con quá à, con muốn tới ở chùa luôn. Lý do vì trong nhà ai cũng lỳ. Bây giờ nói: thôi con chán nhà con quá à, con muốn tới ở chùa luôn. Lý do vì trong nhà ai cũng lỳ. Bây giờ ta cũng chưa thể bỏ nhà được, Lý do vì trong nhà ai cũng lỳ. Bây giờ ta cũng chưa thể bỏ nhà được, nhưng mà phải xây dựng cái nhà mình là một nơi Bây giờ ta cũng chưa thể bỏ nhà được, nhưng mà phải xây dựng cái nhà mình là một nơi hạnh phúc, tổ ấm. nhưng mà phải xây dựng cái nhà mình là một nơi hạnh phúc, tổ ấm.
Bằng cách làm sao cho mọi người trong nhà đều bớt . lỳ, đúng, hay, giỏi, đúng như vậy. Bằng cách làm sao cho mọi người trong nhà đều bớt . lỳ, đúng, hay, giỏi, đúng như vậy. . Nhưng mà làm sao cho mọi người bớt lỳ?. À, vấn đề làm sao cho mọi người bớt lỳ? Nhưng mà làm sao cho mọi người bớt lỳ?. À, vấn đề làm sao cho mọi người bớt lỳ?. Tại vì căn bản của lỳ nghĩa là gì? À, vấn đề làm sao cho mọi người bớt lỳ?. Tại vì căn bản của lỳ nghĩa là gì? . Căn bản của lỳ nghĩa là gì? Tại vì căn bản của lỳ nghĩa là gì? . Căn bản của lỳ nghĩa là gì?. Ai nói cũng không thèm nghe Căn bản của lỳ nghĩa là gì?. Ai nói cũng không thèm nghe . thì làm sao mình nói người ta bớt lỳ, phải không ạ? Ai nói cũng không thèm nghe . thì làm sao mình nói người ta bớt lỳ, phải không ạ? . người ta đã không nghe rồi làm sao khuyên người ta bớt lỳ. thì làm sao mình nói người ta bớt lỳ, phải không ạ?.
Người ta đã không nghe rồi làm sao khuyên người ta bớt lỳ. Vậy làm sao? người ta đã không nghe rồi làm sao khuyên người ta bớt lỳ. Vậy làm sao? Cái khó là cái chỗ đó phải không ạ? Nên có những gia đình mà nhiều khi vợ đi chùa chồng không đi, chồng đi vợ không đi. Cái khó là cái chỗ đó phải không ạ? Nên có những gia đình mà nhiều khi vợ đi chùa chồng không đi, chồng đi vợ không đi. Gia đình nào mà cả vợ cả chồng đều đi chùa gia đình đó hạnh phúc, Nên có những gia đình mà nhiều khi vợ đi chùa chồng không đi, chồng đi vợ không đi. Gia đình nào mà cả vợ cả chồng đều đi chùa gia đình đó hạnh phúc, vì cả hai người đều ít lỳ. Gia đình nào mà cả vợ cả chồng đều đi chùa gia đình đó hạnh phúc, vì cả hai người đều ít lỳ.
Mà bây giờ nói: à vâng, con nghe lời Thầy, thôi con về nhà con cũng cố gắng nói, khuyên cho gia đình con bớt lỳ.. Mà khuyên sao được, tại vì căn bản định nghĩa chữ lỳ là gì? người ta nói không nghe. Mà bây giờ nói: à vâng, con nghe lời Thầy, thôi con về nhà con cũng cố gắng nói, khuyên cho gia đình con bớt lỳ.. Mà khuyên sao được, tại vì căn bản định nghĩa chữ lỳ là gì? người ta nói không nghe. . Thì làm sao mà vỡ cái chỗ đó ra mà mình nói người ta cái đạo lý bớt lỳ? Mà khuyên sao được, tại vì căn bản định nghĩa chữ lỳ là gì? người ta nói không nghe. . Thì làm sao mà vỡ cái chỗ đó ra mà mình nói người ta cái đạo lý bớt lỳ?. Bữa nào mình ngồi mình nói: Thì làm sao mà vỡ cái chỗ đó ra mà mình nói người ta cái đạo lý bớt lỳ?. Bữa nào mình ngồi mình nói:. Em nói anh nghe một cái đạo lý bớt lỳ, anh ngồi lắng nghe. Bữa nào mình ngồi mình nói:.
Em nói anh nghe một cái đạo lý bớt lỳ, anh ngồi lắng nghe.. Ổng đã không chịu nghe liền, nói là đã không chịu nghe rồi phải không ạ? Em nói anh nghe một cái đạo lý bớt lỳ, anh ngồi lắng nghe.. Ổng đã không chịu nghe liền, nói là đã không chịu nghe rồi phải không ạ?. Bây giờ làm sao đây? Ổng đã không chịu nghe liền, nói là đã không chịu nghe rồi phải không ạ?. Bây giờ làm sao đây?. Ta không nói trực tiếp được thì ta nhờ Phật nói, . nhờ Phật nói thầm. . Ta cứ lặng lẽ lễ Phật xin, nha. . Xin cho gia đình con như thế này: Ta cứ lặng lẽ lễ Phật xin, nha. . Xin cho gia đình con như thế này:. Theo Phật pháp, Xin cho gia đình con như thế này:. Theo Phật pháp,. theo đạo lý, Theo Phật pháp,. theo đạo lý, . cùng tin nhân quả, theo đạo lý, . cùng tin nhân quả,. cùng hướng về mục tiêu vô ngã. cùng tin nhân quả,. cùng hướng về mục tiêu vô ngã..
Cả nhà con đều là cùng hướng về mục tiêu vô ngã. . Cả nhà con đều là . Phật hóa hết, xin cho con Phật hóa được cả nhà như vậy. Cả nhà con đều là . Phật hóa hết, xin cho con Phật hóa được cả nhà như vậy.. Cứ cầu xin như vậy, Phật hóa hết, xin cho con Phật hóa được cả nhà như vậy.. Cứ cầu xin như vậy, . có khi chỉ 6 tháng bắt đầu có kết quả, bỗng nhiên chồng mình bớt lỳ. Cứ cầu xin như vậy, . có khi chỉ 6 tháng bắt đầu có kết quả, bỗng nhiên chồng mình bớt lỳ. . Có người phải một năm, có người phải ba năm, . bỗng nhiên gia đình thay đổi. Có người phải một năm, có người phải ba năm, . bỗng nhiên gia đình thay đổi. . Vì sao? bỗng nhiên gia đình thay đổi. . Vì sao?. Vì ta không nói trực tiếp với họ, họ lỳ quá không nói được. Vì sao?. Vì ta không nói trực tiếp với họ, họ lỳ quá không nói được. . Nhưng Phật nói, Phật có một cái cửa Vì ta không nói trực tiếp với họ, họ lỳ quá không nói được..
Nhưng Phật nói, Phật có một cái cửa . nói sâu vào trong tiềm thức của họ, gở cái tâm họ ra. Nhưng Phật nói, Phật có một cái cửa . nói sâu vào trong tiềm thức của họ, gở cái tâm họ ra. . Bỗng nhiên một hôm ta đi về nhà nói sâu vào trong tiềm thức của họ, gở cái tâm họ ra. . Bỗng nhiên một hôm ta đi về nhà. ta phát hiện Bỗng nhiên một hôm ta đi về nhà. ta phát hiện. ông chồng của ta ổng mở bài giảng của Sư phụ ta ra nghe, ta phát hiện. ông chồng của ta ổng mở bài giảng của Sư phụ ta ra nghe, . ta không có kêu.. Nào giờ mình mở nghe ổng kêu tắt đi, lỳ đó. ta không có kêu.. Nào giờ mình mở nghe ổng kêu tắt đi, lỳ đó. . Bữa nay tự nhiên chính ổng mở nghe,. ổng mở nghe rồi khi mà ổng thấy mình về ổng mắc cỡ, ổng bẽn lẽn ổng tắt. Bữa nay tự nhiên chính ổng mở nghe,. ổng mở nghe rồi khi mà ổng thấy mình về ổng mắc cỡ, ổng bẽn lẽn ổng tắt..
Nhưng mà từ hôm đó mình thấy cái thái độ ổng đối xử với mình rất là ổng mở nghe rồi khi mà ổng thấy mình về ổng mắc cỡ, ổng bẽn lẽn ổng tắt. Nhưng mà từ hôm đó mình thấy cái thái độ ổng đối xử với mình rất là đàng hoàng, ổng bớt lỳ rồi đó. Nhưng mà từ hôm đó mình thấy cái thái độ ổng đối xử với mình rất là đàng hoàng, ổng bớt lỳ rồi đó. Bắt đầu gia đình mới thành tổ ấm được là như vậy, nha. đàng hoàng, ổng bớt lỳ rồi đó. Bắt đầu gia đình mới thành tổ ấm được là như vậy, nha. Rồi sao? Rủ ổng đi Pháp Vân ngồi thiền luôn là xong, Bắt đầu gia đình mới thành tổ ấm được là như vậy, nha. Rồi sao? Rủ ổng đi Pháp Vân ngồi thiền luôn là xong, xong nhiệm vụ. Rồi sao? Rủ ổng đi Pháp Vân ngồi thiền luôn là xong, xong nhiệm vụ.
Cái người mà kiên định lập trường thì ta xuất hiện được những cái khuynh hướng đạo đức như thế này: chung thủy, sắc son, trung thành và đặc biệt là can đảm. Tại vì để có thể giữ được cái lập trường đạo đức của ta, ta sẽ gặp rất nhiều thử thách, Tại vì để có thể giữ được cái lập trường đạo đức của ta, ta sẽ gặp rất nhiều thử thách, nói ra nói vào, mua chuộc hay là hăm dọa. ta sẽ gặp rất nhiều thử thách, nói ra nói vào, mua chuộc hay là hăm dọa. Nhưng dù người ta mua chuộc hay hăm dọa, ta không sợ, nói ra nói vào, mua chuộc hay là hăm dọa. Nhưng dù người ta mua chuộc hay hăm dọa, ta không sợ, không thay lòng đổi dạ. Nhưng dù người ta mua chuộc hay hăm dọa, ta không sợ, không thay lòng đổi dạ.
Nên nó tạo cho ta thành một cái đức tính không thay lòng đổi dạ.. Nên nó tạo cho ta thành một cái đức tính. là can đảm, không sợ hãi trước sự đe dọa, Nên nó tạo cho ta thành một cái đức tính. là can đảm, không sợ hãi trước sự đe dọa, . vì ta kiên trì giữ cái lập trường, lý tưởng sống của mình, là như vậy. là can đảm, không sợ hãi trước sự đe dọa, . vì ta kiên trì giữ cái lập trường, lý tưởng sống của mình, là như vậy.. Cái đạo đức nó hình thành như vậy. . Rồi. giặc không bao giờ ngưng . đánh phá vào cái lòng yêu nước của ta, giặc không bao giờ ngưng . đánh phá vào cái lòng yêu nước của ta,. ta nhớ vậy. . Ở trên mạng hoặc là ta gặp gỡ đâu đó góc đường, những người ta tưởng là bạn ta nhớ vậy. . Ở trên mạng hoặc là ta gặp gỡ đâu đó góc đường, những người ta tưởng là bạn. nhưng họ đều sẽ khéo léo Ở trên mạng hoặc là ta gặp gỡ đâu đó góc đường, những người ta tưởng là bạn.
Nhưng họ đều sẽ khéo léo . đánh vào cái lòng yêu nước của ta. nhưng họ đều sẽ khéo léo . đánh vào cái lòng yêu nước của ta. . Thì nhớ như vậy, . họ lỳ lợm họ đánh chừng nào thì ta kiên định chừng nấy . đối với lòng yêu nước của mình, họ lỳ lợm họ đánh chừng nào thì ta kiên định chừng nấy . đối với lòng yêu nước của mình, . không bao giờ cho họ đánh phá, làm suy xuyển cái lòng yêu nước của ta. đối với lòng yêu nước của mình, . không bao giờ cho họ đánh phá, làm suy xuyển cái lòng yêu nước của ta.. Cái lòng yêu đạo cũng vậy, . sẽ có những cái cách họ khéo nói Cái lòng yêu đạo cũng vậy, . sẽ có những cái cách họ khéo nói . để họ làm cho ta lung lay, nói đạo nào cũng tốt mà . Rồi họ có cách dẫn dụ, ông kia linh lắm, chỗ bà nọ linh lắm, đền nọ linh lắm,. làm cho ta lung lay, nói: không, Rồi họ có cách dẫn dụ, ông kia linh lắm, chỗ bà nọ linh lắm, đền nọ linh lắm,.
Làm cho ta lung lay, nói: không,. kiên định lập trường, làm cho ta lung lay, nói: không,. kiên định lập trường,. vì ta phải sắc son, chung thủy, trung thành và can đảm. . Vì những kẻ mà phá đạo, vì ta phải sắc son, chung thủy, trung thành và can đảm. . Vì những kẻ mà phá đạo,. những kẻ phá nước Vì những kẻ mà phá đạo,. những kẻ phá nước . chưa bao giờ ngừng, những kẻ phá nước . chưa bao giờ ngừng,. vì họ lỳ lắm, họ rất lỳ. chưa bao giờ ngừng,. vì họ lỳ lắm, họ rất lỳ.. Và để chống lại cái lỳ của họ ta phải kiên định lập trường, nhớ như vậy. vì họ lỳ lắm, họ rất lỳ.. Và để chống lại cái lỳ của họ ta phải kiên định lập trường, nhớ như vậy. . Mà nếu ta kiên định được Và để chống lại cái lỳ của họ ta phải kiên định lập trường, nhớ như vậy. . Mà nếu ta kiên định được. đối với Đạo pháp, đối với dân tộc, đối với đất nước, Mà nếu ta kiên định được.
Đối với Đạo pháp, đối với dân tộc, đối với đất nước, thì quả phước của ta là sao? đối với Đạo pháp, đối với dân tộc, đối với đất nước, thì quả phước của ta là sao? là rất lâu dài, Sư phụ chỉ dùng chữ rất lâu dài thôi. Mà trong cái phước rất lâu dài đó mà ta tinh tấn thiền định, Sư phụ chỉ dùng chữ rất lâu dài thôi. Mà trong cái phước rất lâu dài đó mà ta tinh tấn thiền định, tinh tấn làm những điều phúc nữa thì ta chứng quả Thánh. Mà trong cái phước rất lâu dài đó mà ta tinh tấn thiền định, tinh tấn làm những điều phúc nữa thì ta chứng quả Thánh. Thì cái chữ rất lâu dài nó sẽ biến thành cái chữ gì? tinh tấn làm những điều phúc nữa thì ta chứng quả Thánh.
Thì cái chữ rất lâu dài nó sẽ biến thành cái chữ gì?. Bất tận, nha, infinite. Thì cái chữ rất lâu dài nó sẽ biến thành cái chữ gì?. Bất tận, nha, infinite.. Cái người mà lỳ lợm á. nó sẽ có thêm cái nữa gọi là cố chấp nguyên tắc nữa, Cái người mà lỳ lợm á. nó sẽ có thêm cái nữa gọi là cố chấp nguyên tắc nữa,. ngoài là cố chấp ý nghĩ của mình, còn cố chấp nguyên tắc. và không ai sống nổi với mình, ngoài là cố chấp ý nghĩ của mình, còn cố chấp nguyên tắc. và không ai sống nổi với mình, . khó tánh quá, không ai sống nổi. và không ai sống nổi với mình, . khó tánh quá, không ai sống nổi.. Nên cái người khi mà ai nói mình khó tánh quá, coi chừng mình đang rơi vào. từ cái lỳ lợm ngang bướng bắt đầu trở thành cái người cố chấp nguyên tắc Nên cái người khi mà ai nói mình khó tánh quá, coi chừng mình đang rơi vào.
Từ cái lỳ lợm ngang bướng bắt đầu trở thành cái người cố chấp nguyên tắc . và không ai sống nổi với mình, nhớ như vậy. từ cái lỳ lợm ngang bướng bắt đầu trở thành cái người cố chấp nguyên tắc . và không ai sống nổi với mình, nhớ như vậy. . Mà cái này Phật gọi là cái bịnh giới cấm thủ, và không ai sống nổi với mình, nhớ như vậy. . Mà cái này Phật gọi là cái bịnh giới cấm thủ, . là một cái phi đạo đức rất khó nhận ra. Mà cái này Phật gọi là cái bịnh giới cấm thủ, . là một cái phi đạo đức rất khó nhận ra. . Phải là bậc Thánh Tu đà hoàn mới phá vỡ được cái giới cấm thủ này là một cái phi đạo đức rất khó nhận ra. . Phải là bậc Thánh Tu đà hoàn mới phá vỡ được cái giới cấm thủ này. để có thể sống làm sao? Rất trí tuệ, rất uyển chuyển, rất linh động, Phải là bậc Thánh Tu đà hoàn mới phá vỡ được cái giới cấm thủ này.
https://www.youtube.com/watch?v=Svnx7DBUHwg
https://youtu.be/Svnx7DBUHwgThường thường các bài giảng ở Pháp Vân thì nó hơi thiên về nội tâm. Hôm nay cũng vậy, Sư phụ cũng phân tích, chia sẻ một cái tâm lý là kiên định lập trường và lỳ lợm ngang bướng. Vì hai cái tâm lý này nó rất là giống nhau, nhìn nó rất giống nhau NhưngKiên Định Lập Trường – Lỳ Lợm Ngang Bướng – TT.TS. Thích Chân Quang